Bên trong Tu Trúc Mậu Lâm, nước mưa rả rích rơi trên phiến lá trúc rồi lại lộp bộp rớt xuống bùn đất bên dưới.
Trong rừng trúc thoát ẩn thoắt hiện hai ba thân ảnh mờ ảo.
“A Hộc, chạy chậm thôi.”
A Hộc bước cái chân ngắn cũn khó khăn vượt qua một cái ao nhỏ, tay cậu nắm chặt lấy áo choàng của cha mình.
Tiếng mưa ầm ầm rơi lộp độp trên mặt ô cũng chẳng thể nào đánh thức Chung Kiều. Cô được cha ôm chặt trong lòng, hết xoay trái lại xoay phải.
Xa xa một chiếc đèn lồng leo lắt đang treo trước cửa gian nhà, căn phòng cũ nát vẫn vững vàng dưới cơn mưa nặng hạt.
Chung Sơ khua khẽ tay: “Kiều Kiều dậy nào, tới nơi rồi.”
Kiều Kiều đáp xuống đất, nửa tựa lên vai ca ca mình, vẫn còn ngái ngủ.
A Hộc nói: “Lần sau không cho muội theo nữa.”
Kiều Kiều tỉnh cả ngủ, trợn mắt: “Sao vậy?”
“Muội là cái đồ còn ghẻ. A cha ôm muội mà nửa vai bị ướt rồi kìa.”
Kiều Kiều nhìn vệt nước đọng trên vai Chung Sơ, không phục nói: “Lần tới muội tự đi được.”
“Thôi nào, đừng cãi nữa.” Chung Sơ tách hai đứa nhỏ ra, một trái một phải dốc hết bùn trên đế giày hai nhóc, rồi phủi phủi quần áo: “Vào thôi.”
Hôm nay mưa to, mà phần lớn tụi nhỏ đã ngay ngắn vị trí chỗ ngồi hết rồi.
Chung Sơ lấy sách ra chuẩn bị giảng bài.
Trong khi đó, Chung Kiều lại mờ mờ ám ám.
Cô nhóc mang theo thịt khô của a nương, xé lấy một miếng rồi nhồm nhoàm vị ngon, không quên đưa cho ca ca: “Ngon lắm.”
A Hộc ngồi thẳng lưng, cự tuyệt: “Bây giờ không ăn được.”
“Sao vậy?”
A Hộc không nhìn nàng, trả lời: “Phu tử đang giảng bài.”
“Ồ.” Kiều Kiều nhướng mi, ngoan ngoãn cất bị thịt khô lại, rồi lật lật cuốn sách trên bàn ca ca: “Ủa sách gì vậy ạ?”
A Hộc từ tốn: “Thiên Tự Văn.”
“Nói gì vậy?”
A Hộc hít một hơi dài: “Phu tử đang giảng bài, muội cứ ngoan ngoãn nghe là được rồi.”
“Dạ.” Kiều Kiều gật gù, chăm chú nhìn Chung Sơ, lại một lát sau đã ngoảnh đầu lại: “Ca ca, sao muội không hiểu gì hết trơn.”
Cô nhóc ôm đầu: “Khó quá đi.”
Kiều Kiều lấy một con thỏ làm bằng cỏ ra: “Ca ca, huynh có cái này không? Này là do a cha làm cho muội đó, huynh có hem? Không có sao?” Nói hồi lại móc ra một con hồ ly đan rơm: “Không sao, muội cho huynh này. Chúng ta chơi ngoạn gia gia tiểu được không?”
A Hộc mím môi, nghiêm nghị: “Không chơi!”
Kiều Kiều chăm chú nhìn cậu, ý muốn phân tán tập trung của A Hộc.
Một lát sau đã nổi giận: “Sao vậy? Kiều Kiều không đáng yêu à? Phụ thân làm gì xinh đẹp như Kiều Kiều, sao ca ca cứ dán mắt lên phụ thân mà không chịu nhìn Kiều Kiều chứ!”
Cô quay đầu nhìn mưa to rả rít bên khung cửa sổ, lay lay tay ca ca mình: “Ca ca, xíu mình nghịch nước đi.”
“Không chơi đâu, a nương mắng bây giờ.”
“Mình không nói a nương là được rồi mà.” Cô che miệng mình và miệng ca ca, thì thầm: “Huynh không nói, muội cũng không nói, sao a nương biết đây?”
A Hộc xua tay né tránh cô, nhịn không nổi giơ tay lên: “Phu tử, Kiều Kiều nói muốn ngồi cạnh cửa sổ.”
Kiều Kiều mới đặt mông xuống lại dùng chiêu cũ, lấy thịt khô ra, nịnh nọt nói: “Ăn không? A nương của tớ làm đó.”
Tiểu cô nương lắc đầu, không nói lời nào.
Kiều Kiều rút một miệng ra bỏ vào mồm, cố tình ăn thật ngon miệng: “Ngon quá đi.”
Tiểu cô nương nhẫn nịn cả buổi, đỏ mặt nói: “Phu tử nhìn cậu kìa.”
Kiều Kiều ngẩng đầu, quả nhiên Chung Sơ nói được hai ba câu thì liếc về phía nàng. Kiều Kiều nịnh nọt cười lại, lộ ra hàm răng nhỏ nhắn.
“Được rồi, đủ rồi.” Cô hậm hực cất lại thịt khô.
“Cậu tên gì vậy?” Nhóc con lại bắt đầu lải nhải, “Tớ tên Chung Kiều, cậu có thể gọi thế là Kiều Kiều. Tớ có một ca ca. Hì, là cái người mặc thanh y kia kìa, huynh ấy tên Chung Hộc, cậu biết hắn không?”
“Tớ còn có một a nương, một a cha. A nương với tớ đều đẹp giống nhau. A cha hay cho a nương tiền mua son phấn. Cậu biết sơn phấn không? Ừm, không biết sao? Là cái thứ mà bôi lên mặt sẽ nhìn rất đẹp đó. A nương thích xem thoại bản, nhưng nói thoại bản trên chợ không hay, nên a cha tự tay viết cho a nương một quyển luôn. A nương thích quá nên hôn a cha. A cha rất vui vẻ, cũng hôn lại a nương. A cha cậu có yêu cậu không? Không à, được rồi, a cha tớ yêu tớ lắm, rất quý ca ca, ngày nào trước khi đi ngủ cũng thơm lên mặt chúng tớ. Cơ mà tớ được a cha thương nhất, còn được mua cho bánh kẹo, cậu ăn bánh kẹo chưa?”
Tiểu cô nương nghẹn đỏ mặt, muốn nghe lại mà sợ phu tử nhìn, cuối cùng nhịn không được: “Phu tử thật sự như vậy sao?”
“Hả, ý là sao?”
“À, ờm…”Tiểu cô nương khua tay điệu bộ, “Phu tử là người đứng đắn, sao mà…” Cô chẳng biết diễn tả thế nào nữa.
“Sao có thể cưới a nương được à? Người đứng đắn không thể cưới nương tử sao?” Kiều Kiều không đồng tình, “A cha bảo, đừng quan tâm đến ánh mắt của người đời, bằng không sẽ mệt mỏi lắm. Cha rất yêu a nương, vì sao lại không cưới được chứ?”
Tiểu cô nương cái hiểu cái không nhưng cũng gật gù với mấy lời Kiều Kiều nói.
Kiều Kiều ra giọng trải đời: “Cậu còn nhỏ lắm, chưa hiểu đâu. A cha tớ dạy, mình mà không biết quý trọng đồ vật, thì sau này nó sẽ trở thành thứ của người khác.”
“Nghĩa là sao?”
Quả thức kiến thức của Kiều Kiều cũng chỉ thuộc dạng nửa vời, cô nhóc láo lia tròng mắt, rồi lấy ra bọc thịt khỏi: “Hi, giống bị thịt khô này nè. Cậu mà không ăn đợi xíu lát tớ chén sạch hết. Lúc đó mà muốn cũng chẳng còn đâu.”
Chung Sơ bước xuống, nhấc bổng Kiều Kiều lên: “Con mà không nghe lời như thế, lần sau cha sẽ không đưa con tới đâu.”
Kiều Kiều không phục: “Là hôm trước phụ thân với a nương dạy là trẻ con không nên quá nghe lời đó thôi. Sao a cha đòi Kiều Kiều phải vừa nghe lời, vừa hoạt bát vậy?
Chung Sơ: “…”
Hắn ân cần cầm lấy cây dù trong góc: “Về ăn cơm đi,hôm nay a nương làm món mì dương xuân đó.”
Kiều Kiều vốn đang đắc ý thì xụ mặt xuống: “Lại là mì Dương Xuân. A cha, con không muốn ăn mì Dương Xuân mà…”
A Hộc răn giọng: “Muội về mà bảo với a nương kìa.”…
“Không chịu đâu!” Kiều Kiều ngoe nguẩy cái đầu hệt như trống lúc lắc, “A nương sẽ giận mất.” Bé quay đầu ngước lên Chung Sơ, “A cha nói đi. A nương thương người nhất, người là tâm can bảo bối của a nương. Chắc chắn a nương sẽ không mắng người đâu.”
Sau cơn mưa trời lại sáng, trong rừng trúc tràn đầy hơi sương. Kiều Kiều quẳng hết nỗi buồn về mì Dương Xuân lại trong lòng, thoả thích nghịch nước.
Chung Sơ một tay che một tay đỡ, rồi sau cũng bị Kiều Kiều phun đầy một ngụm nước bọt.
Còn chưa tới cửa nhà, Kiều Kiều đã chạy vào hô to: “A nương, a nương, con nhớ người quá.”
Một nữ tử vận sam y màu vàng từ trong phòng đi ra, chưa gì đã bị cô nhóc ôm chầm lấy.
Nàng nói: “Đúng là dẻo miệng thật ý.”
Kiều Kiều lắc đầu: “Không có. Kiều Kiều nhớ a nương, ăn thịt khô cũng nhớ, mà đọc sách cũng nhớ nữa. Nghe mưa rơi thích nhất là có a nương ở bên cạnh.”
A Hộc không lưu tình mà lột trần sự thật: “Muội có đọc sách à?”
Trần Dụ tiếp lời: “Kiều Kiều không muốn ăn à? Là a nương nấu không ngon sao?”
Kiều Kiều lập tức lắc đầu: “Ngon lắm!”
Vì chứng mình bản thân nói thật nên Kiều Kiều đã bưng cả tô lên húp sạch nước, còn khoa trương ợ thêm một cái mới thôi.
Sau đó, Chung Sơ thu gom lại bát đũa, bước ra ngoài tiểu viện.
Trần Dụ đi theo, xắn cao ống tay áo của hắn, đưa hắn chậu nước, còn mình thì ngả lưng xuống ghế mây dưới giàn bồ đào.
A Hộc thích thú lượn người trên xích đu, trong lúc đó Kiều Kiều lại mặt mũi đỏ bừng, hổn hển đẩy theo.
“Ca ca, này giờ muội đẩy lâu rồi, đến lượt muội chưa? Muội cũng muốn chơi.”
A Hộc lười biếng nói: “Muội vừa mới đẩy có chút, muốn chơi xấu à?”
Kiều Kiều hậm hực, tiếp tục dốc sức.
Giữa trưa nhưng mặt trời không gắt lắm, nằm phơi nắng trên ghế thật ấm áp làm sao. Trần Dụ mơ màng ngái ngủ trên ghế,trong tay cầm một cái quạt nhỏ nhẹ nhàng lắc lắc.
Chung Sơ cất chén đũa mang vài trong phòng bếp, lúc đi ra cầm theo nửa trái dưa hấu.
Hắn chen người vào chiếc ghế Trần Dụ đang nằm, xúc lấy một muỗng dưa đưa lên cho Trần Dụ ăn. Bỗng Kiều Kiều lập tức chạy tới, miệng há bự, “A a, phụ thân, a —— “
“Không được, phải để a nương ăn trước.”
Kiều Kiều trông mong nhìn cái muỗng ấy tiến vào miệng Trần Dụ, lại há mồm nói: “Bây giờ đến lượt Kiều Kiều rồi.”
Chung Sơ xúc một muỗng lớn, định đưa tới thì vòng một phát, đút vào miệng mình. Kiều Kiều tức giận, gào to: “A cha! Xấu quá!”
Chung Sơ vì vậy mà bật cười ngặt nghẽo, thế nên mấy chốc đã làm vương vấy hết dưa hấu lên sam y của Trần Dụ.
Nàng lười biếng đẩy ra, lụm mấy miếng dưa vãi ném vào chuồng gà bên cạnh, sau đó cầm cây quạt gõ lên người Chung Sơ: “Cẩn thận chứ.”
Trần Dụ gật đầu, cũng lấy một vốc nước rửa bình rượu sạch sẽ.
“Hôm nay có hứng nên mới đào vò rượu này để uống.” Nàng tiến lên, nhẹ nhàng lau sạch đi những vết bùn đang bám trên mặt của Chung Sơ.
“Cả người thúi quá, đi tắm đi. Sạch sẽ rồi hẵng ra ăn cơm.”
Nàng quay người, bắt lấy hai đứa nhỏ rồi cặm cụi lau sạch mặt từng đứa.
“Bằng không thì a nương gội đầu cho hai đứa nhé.”
Hai đứa nhỏ nhảy dựng lên: “Gội đầu! Gội đầu!”
Lúc này đương là hoàng hôn, ánh vàng rực rỡ dải lên khắp tiểu viện. Huyên náo của núi rừng dần lắng xuống trong sắc rực rỡ của hoàng hôn.
Chung Sơ mới từ trong buồng đi ra, thì chứng kiến hai đứa nhỏ đầu trùm khăn rộng, Trần Dụ bên cạnh đang vừa nắm lấy vai A Hộc vừa lau khô tóc cho cậu.
Hắn hơi thất thần, lúc lấy lại bình tĩnh thì phát hiện Trần Dụ đã sớm ngồi xuống an tĩnh ngắm nghía hắn từ lâu.
Nàng vẫy tay với hắn: “Tới đây. Chàng cũng nên đi tắm một chút.”
Chung Sơ mặc áo choàng, chạy đi cả một chậu nước, rồi mới nhích người nằm lên ghế, nửa người trên thì tựa vào gối Trần Dụ.
Đầu tiên, Trần Dụ xả cho tóc hắn thật ướt, rồi lấy chút xà phòng góc thoa mái tóc đen kia, vò vò mãi mới tạo nên một tầng bọt biển mỏng.
Giống như đang dỗ dành một tiểu hài vậy, không nặng không nhẹ, không vội không chậm mà từ tốn mát xa da đầu của hắn. Nàng còn chưa tắm rửa, nên khi Chung Sơ đang tựa trong ngực nàng thì ngửi thấy mùi đất, trên gương mặt của hắn khẽ lộ ra một lúm đồng tiền.
Trần Dụ chú ý hỏi: “Chàng đang cười ngây ngốc vì cái gì thế?”
Chung Sơ cười nói: “Trên người của nàng có hơi hôi.”
“Phải không?” Nàng khom người cầm lấy gáo nước, dội lên tóc hắn, “Biết là hôi rồi, còn nói nhiều nữa.”
Trần Dụ thả tóc hắn vào chậu nước, làn nước mát bao phủ lên mái tóc đen, tựa như những lá rong biển đang du đãng trong chậu nước gỗ.
Nàng tỉ mỉ lau sạch bọt trong tai hắn, cúi đầu khẽ chạm trúng.
Chung Sơ hỏi: “Làm gì thế, muốn chiếm tiện nghi của ta à?”
“Nếu không phục, chàng có thể chiếm của ta lại.” Nàng lấy cái khăn lông lớn trùm lên đầu Chung Sơ, trông hệt y như một chú chó lớn.
“Xong rồi.” Nàng vỗ vỗ đầu hắn.
Buổi chiều ăn cơm, Chung Sơ ôm vò rượu đặt lên bàn đá trong tiểu viện. Từ trong phòng bếp, Trần Dụ bưng một đĩa đậu phộng cùng mấy cái bát.
Kiều Kiều một miếng thịt khô cũng không thèm ăn, đứng phắt lên ghế đá: “Con cũng muốn uống! Phụ thân, con cũng uống!”
Chung Sơ ôm bé đặt ở trên gối, cầm chiếc đũa chấm vài giọt rượu, cho cô nếm thử một miếng, “Thấy vị thế nào?”
Khuôn mặt bánh bao của Chung Kiều nhăn nhúm lại, “Lạ quá. Không uống đâu.”
Chung Sơ ôm A Hộc, cũng cho cậu nếm thử một miếng, rồi còn cho cậu thêm mấy chén nữa.
Chung Sơ đẩy cái đĩa nhỏ qua, xong xuôi thì chuyển cho Trần Dụ một bát rượu.
Chất rượu trong suốt long lanh, dưới ánh trăng còn lay động gợn sóng. Hương rượu rõ nặng, như thấm vào ruột gan, Chung Sơ ngửi thấy mùi rượu, cảm thấy bản thân như chưa uống đã say.
Nhưng trong lòng hắn vẫn khẳng định là mình đang say.
Về sau uống được một nửa, Chung Sơ cao hứng chạy đi bày một bàn cờ.
Trần Dụ hơi lâng lâng, tuyên bố muốn hắn phải thua đến mức đầu rạp xuống đất.
Chung Sơ cười cười, không nói gì nhiều, chỉ giơ tay ra hiệu: “Mời”.
Một lát sau, Trần Dụ thua cho tơi bời. Chung Sơ dù say nhưng vẫn ung dung nhìn nàng, châm chọc im lặng.
Kiều Kiều xem không hiểu nhưng vẫn tung hứng theo: “Đúng! Mẫu thân lợi hại lắm đó.”
“Ừ.” Chung Sơ tựa hồ đã hiểu, cất lại bàn cờ, “Cái đó, ngày khác tái chiến sau.”
Trần Dụ: “Tới đó hẵng nói.”
Chung Sơ lau mặt cho hai đứa nhóc, rồi đưa cả hai lên giường ngủ. Lát sau hắn đi ra ngoài, nhưng không thấy tăm hơi Trần Dụ đâu.
Hắn bước nhanh, gọi lớn: “Toại Toại!”
Bên kia chân tường truyền đến một tiếng đáp: “Nhỏ giọng dùm một chút.”
Bản thân Trần Dụ đang trèo trên đầu tường, có chút lay động. Ánh trăng rọi xuống người nàng, trông như một vị nữ thần, xinh đẹp không gì sánh bằng
Chung Sơ bất đắc dĩ đi tới, “Trèo lên tận đó làm gì?”
“Thích thì trèo thôi.” Nàng lắc lư hai cái chân, cả người hơi nghiêng, thì chân bị ai bắt lại.
Vì thế nên nàng càng thuận thế dẫm lên tay Chung Sơ, vung vẩy lung tung.
Chung Sơ buồn cười nói: “Sao giống y hệt tính Kiều Kiều vậy? Chơi đạp nước à?”
“Hôm nay, nàng chơi đạp nước sao? Xem ra, ngày mai ta phải giáo huấn nàng mới được.”
Hai người nhất thời yên tĩnh trở lại.
Chung Sơ vuốt ve mắt cá chân nàng, gió nhẹ thoảng qua phất phơ làm tung bay vạt áo và trang sức của Trần Dụ, vương theo một mùi hoa quế thoang thoảng.
Hắn giữ chắc chân nàng: “Đọc ta nghe một bài thơ đi.”
“Đọc cái gì?”
“Cái bài mà lần đầu nàng tặng ta đấy.”
Nàng tủm tỉm, “Đã đọc bao nhiêu lần rồi mà.”
Cho dù nói như vậy, nàng vẫn chịu đọc, thanh âm nhu hòa:
“Ngày mùa xuân đến, hoa hạnh nở đầy. Hình bóng trên ruộng, biết bao phong lưu?
Thiếp gả cho chàng, cả đời chứa chan. Lại bị vứt bỏ, không thể e thẹn.”
Trầm mặc một hồi, Chung Sơ mới cười nói: “Không biết xấu hổ.” Hắn tiến lên vài bước, “Xuống đây đi, ta đỡ nàng.”
“Thật ư? Chàng sẽ không để thiếp ngã chứ? Nhìn chàng miệng hùm gan sứa quá, lỡ thiếp ngã thì sao?”
Chung Sơ giương tay, nói: “Sẽ không đâu, xuống đây đi.”
Trần Dụ chuẩn bị một lúc, lấy hết dũng khí nhảy xuống. Váy lụa xanh tung bay như cánh hoa, mái tóc xanh bay tán loạn. Nàng đáp xuống một lồng ngực rắn chắc, Chung Sơ giương tay chăm chú ôm chặt lấy eo nàng.
Chung Sơ bế nàng vào nhà, thả nàng ở trên giường. Vừa đi ra ngoài đã bị một giọng nói kéo lại, “Làm sao vậy?”
Trần Dụ lim dim, mơ mơ màng màng nói: “Thiếp sẽ không rời chàng đi đâu hết, chúng ta là tốt nhất, đúng không?”
Chung Sơ nhìn nàng, cúi người hôn lên mí mắt, ôn nhu nói: “Nói gì mà trông ngốc thế, ngủ đi.”
Ngày thứ hai Chung Sơ được nghỉ ngơi, vất vả lắm mới có thể tùy ý nằm ỳ mà từ sớm Kiều Kiều đã gõ cửa phòng bọn hắn.
Trần Dụ bức xúc đến nỗi muốn đá phắt hắn ra ngoài.
Không còn cách nào nữa, Chung Sơ mớ dựng đầu hai đứa nhóc dậy rửa mặt, dẫn bọn chúng lên chợ.
Phiên chợ lần này không đông lắm, Chung Sơ chăm chú nắm lấy tay hai đứa, tránh khỏi thất lạc.
Tiếng đàm luận réo rắt truyền từ một qasn trà bên đường.
“Hoàng hậu về cõi tiên chỉ mới mười một năm, Thái Tử cũng vừa độ hai mươi, mà Hoàng Đế đã băng hà rồi. Tiên hoàng trị vì mười năm, chăm lo việc nước, bớt phạt còn giảm thuế nữa chứ…”
Chung Sơ không nghe rõ nổi mấy câu sau lắm. Hắn về đỉnh núi phương xa, dường như nghe thấy tiếng chuông trong chùa miểu khắp kinh thành xa xôi vọng lại.
Hoàng Đế băng hà, vẻn vẹn để lại một thái tử mới qua tuổi nhược quán.
Chẳng biết tại sao, trong lòng của hắn lại có chút sầu não, không phải đau lòng lắm, nhưng lại có chút ngứa ngáy.
“Phụ thân.”
Chung Sơ cúi đầu xuống, A Hộc vẻ mặt lo lắng mà nhìn hắn, đôi mắt to tròn lộ ra vẻ đơn thuần không màng thế sự
“A cha, con muốn ăn kẹo hồ lô.” Kiều Kiều hồn nhiên không biết đang xảy ra chuyện gì, hét to chỉ vào quầy hồ lô cách đó không xa.
“Không được, a nương con sẽ mắng đấy.”
Kiều Kiều lải nhải: “Chúng ta không nói a nương biết rõ thì ổn mà. Cha không nói con không nói, ca ca cũng không nói, a nương sao mà biết.”.
||||| Truyện đề cử: Hôn Ước: Em Chọn Đau Thương |||||
Chung Sơ nói: “Được rồi. Cơ mà con chỉ được ăn nửa cây, A Hộc thì ăn một cây.”
“Vì sao?”
“Bởi vì con là muội muội.”
“Con…” Cô xoắn xuýt suy nghĩ chốc lát, “Vậy trước lúc ăn thì con khỏi làm muội muội vậy.”
Chung Sơ vì cô nhóc mà phì cười: “Muốn ăn hồ lồ nên không muốn ca ca à?”
“Không có. Con quý nhất ca ca rồi!”
Tiểu cô nương hoạt bát bĩu môi. Chiếc vòng kiềng có gắn chuông trên cổ chân nhỏ bé rung rinh từng hồi trong gió.
“Muội yêu ca ca, yêu a nương, yêu a cha.”
“Chúng ta sẽ vĩnh viễn vĩnh viễn luôn bên nhau!”
“A nương con đúng là nói không sai, dẻo miệng thật.”
“Hi hi. Vậy con được ăn kẹo hồ lồ à?”
“Cẩn thận cắn hư răng.”
“Không đâu, không đâu.”
Tiểu cô nương đó một mực ôm chầm tay phụ thân đến khi cán kẹo chẳng gì cả, hồn nhiên không biết tư vị buồn bã là gì.
Ven đường là mấy con gà con đang lon ton đuổi theo cái đuôi nhỏ của mình, kêu chiếp chiếp rồi nhảy lõn tõn qua vũng nước đọng, chỉ để lại những dấu chân rất nhanh sẽ tiêu tán.