Cười Lên, Rồi Mọi Chuyện Sẽ Ổn

Chương 7



Mỗi câu chuyện diễn biến đến một giai đoạn nhất định đều sẽ có phân đoạn chuyển biến, cho dù sau đó nó kết thúc như vở hài kịch hay bi kịch.

Một ngày đặc biệt trong kí ức của Lam Nhiễm, đó là lần đầu tiên Đầu Heo chịu mở lòng với mình.

Đến hôm nay, Lam Nhiễm vẫn khắc cốt ghi tâm ngày hôm ấy, một ngày cuối tuần trời bỗng trở lạnh khác thường.

Bầu trời hôm ấy mù mịt biết bao, sau này Lam Nhiễm mới phát hiện, bầu trời đông ở Trùng Khánh luôn mù mịt nhứ thế, Lam Nhiễm vẫn thích ngắm nhìn bầu trời mà mười mấy năm qua cô đã trải qua ở Tân Cương, trời trong vắt như thể chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm tới một hành tinh khác.

Ngày hôm ấy, Lam Nhiễm cùng Tiểu Vũ ăn cơm trưa xong bỗng nhàn rỗi đến nhàm chán, Phong Xa Xa tất nhiên chẳng có thời gian chơi đùa cùng họ, hai người chỉ đành lững thững đi bộ quanh sân trường, nhưng họ lại bị những cơn gió lạnh cản trở, Lam Vũ và Tiểu Nhiễm nhanh chóng quyết định quay trở lại cái ổ ở kí túc của mình.

Quay về phòng, Lam Vũ cùng Tiểu Nhiễm ngồi cạnh giường nói chuyện, câu được câu chăng, Lam Nhiễm bắt đầu cảm thấy lạnh, sau đó cởi giày chui vào trong chăn, chiếc chăn trùm qua cả đầu, ấm áp nói.

"Chà chà, dễ chịu quá."

"Đừng có phóng đại như thật thế chứ." Tiểu Vũ ngồi cạnh khinh bỉ nói.

"Được rồi, cậu cũng chui vào đây đi, đến đây mà cảm nhận, dễ chịu chết mất thôi." Nói xong liền kéo Tiểu Vũ vào chăn.

"Được rồi, đợi mình cởi giày đã, nhưng cậu không phiền thì mình sẽ không cởi." Lam Nhiễm cười ngốc trong chăn.

Hai người trên giường một kéo một đẩy, Lam Nhiễm bỗng bậy dậy, lấy một quyển sách trong đống sách trên đầu giường, Lam Nhiễm rất thích bày những chồng sách thật cao trên đầu giường, ở trường cũng thế ở nhà cũng vậy.

Hai người bắt đầu lật lật, cuối cùng tìm được mẩu truyện trong cuốn sách.

Câu chuyện kể về tình bạn giữa hai cô gái, hai người họ rất khăng khít, đến nỗi có thể mặc chung một chiếc quần, có thể tắm chung, trong đó cô bạn A rất thích ăn táo, nhưng cô bạn B lại không thích, nhưng mỗi lần tâm trạng vui vẻ lại ăn táo cùng A, tình cảm của hai người cứ thế mãi đến khi lên đại học, dù cho khi lên đại học, hai người không học chung một ngành, nhưng quan hệ vẫn son sắt như ngày đầu.

Mãi đến khi A thích một cậu trai, cậu trai ấy người cao gầy, nhìn rất khỏe mạnh, cậu ta còn có một làn da vàng nhạt đặc trưng, đôi mắt nhỏ, rất hay cười, đôi mắt khi cười híp như sợi chỉ, A rất hay cùng B trò chuyện về cậu chàng, những biểu hiện si mê của A cho B biết rằng A thật sự thích cậu ta, nhưng A lại không có can đảm tỏ tình, thế nên B bắt đầu trộm giúp A theo đuổi cậu trai kia. Mỗi ngày đều đặn đặt một quả táo trong ngăn bàn cậu trai, sau đó cậu trai liền chú ý đến quả táo này, rồi sau đó cậu trai phát hiện ra người thường đặt quả táo ấy là A, cậu trai liền theo đuổi A, cuối cùng hai người họ yêu nhau, trông rất hạnh phúc.

Sau đó A và B ngày càng xa cách, B cảm thấy buồn bã, trong lúc A cùng cậu trai hẹn hò, B bắt đầu luyện tập thể thao, giúp cơ thể rắn rỏi hơn, sau đó còn phơi nắng khiến làn da trắng bóc của mình biến thành màu vàng nhạt, B cũng dần thích cười hơn.

Sau đó, cậu trai nhìn thấy B bèn quyết định chia tay A để theo đuổi B, A dần trở nên tiêu cực, không còn cười đùa, không còn qua lại với B, không còn ăn táo nữa. Khi đó, B đồng ý lời tỏ tình của cậu trai, hai người chính thức hẹn hò, A biết được, liền triệt để cắt đứt mối quan hệ của hai người, dù có gặp nhau ở sân trường cũng chỉ lướt qua nhau như không quen biết

Cậu trai kia thực sự rất yêu B bởi vô vàn lí do như hai người cùng thích tập thể thao, cùng có màu da vàng nhạt, bởi B cũng thích cười giống cậu ta. Lúc cậu trai yêu B điên cuồng đến thế, B quyết định chia tay, ném cho cậu trai một quả táo rồi quay người rời đi.

Sau đó B đi tìm A, đặt một quả táo trước mặt A, nhìn thẳng vào mắt người đối diện nói,

"Cậu biết không, mình luôn ghét táo, nhưng vì cậu thích nên trước giờ mình chưa từng nói ghét, hai đứa ăn chung một quả táo, nhìn cậu vui mình cũng rất vui. Sau đó, cậu thích chàng trai kia, cậu thích một người khỏe mạnh rắn rỏi như thế, cậu thích màu da vàng nhạt của cậu ra, cậu thích nụ cười luôn nở trên môi của cậu ta, vậy nên mình liền giúp cậu theo đuổi cậu ta. Mỗi ngày mình đặt một quả táo cậu thích vào ngăn bàn của cậu ta, rồi cuối cùng hai người cũng yêu nhau. Dần dần, cậu không thèm quan tâm mình, mình không giận cậu, nhưng mình cũng muốn nhận được tình yêu từ cậu, cố gắng trở thành bộ dạng như cậu trai mà cậu thích. Mình bắt đầu tập thể thao, kiên trì rèn luyện cơ thể, biến làn da trắng bóc cậu hằng ngưỡng mộ trở thành vàng nhạt, còn tập thói quen mỉm cười mọi lúc. Mình chỉ hi vọng cậu có thể nhìn mình một cái, nhưng mình không ngờ sau đó cậu trai ấy lại theo đuổi mình, mình nhìn thấy cậu buồn bã, trái tim này cũng vỡ vụn, thế nên mình quyết định để cậu ta nếm mùi đau khổ giống đau khổ mà cậu phải chịu, mình qua lại với cậu ta, khiến cậu ta yêu mình điên dại sau đó quyết định rời đi. Bây giờ mình trở về bên cậu rồi, liệu cậu có đồng ý ăn chung táo với mình không?"

B nói xong, cầm lấy quả táo với cơ thể đang run rẩy nhìn A đứng trước mặt mình. A không nói gì, chỉ rơi lệ nắm lấy quả táo trong tay B rồi cắn một miếng lớn, táo cùng nước mắt hòa vào nhau, sau đó chỉ một giây thôi liền ôm chặt lấy B.

Đọc xong câu chuyện ấy, Lam Nhiễn và Tiểu Vũ cùng trầm mặc mất mấy phút.

"Thật ngưỡng mộ tình bạn ấy." Tiểu Vũ đột nhiên cúi đầu nói, Lam Nhiễm nhìn biểu cảm của Tiểu Vũ mà lặng người mấy giây, sau đó nắm lấy bờ vai Tiểu Vũ, mỉm cười dịu dàng nói,

"Cậu bị ngốc à Đầu Heo. Chúng mình không phải giống vậy sao? Ha ha ha." Tiểu Vũ đột nhiên ngẩng đầu, mở to mắt nhìn Lam Nhiễm.

"Gì đấy, ánh mắt cậu như muốn ăn tươi nuốt sống mình thế?" Lam Nhiễm trêu đùa, thực ra Lam Nhiễm biết trong khoảnh khắc ấy kì thật Tiểu Vũ đã cảm động, nhưng cô lại không muốn để cậu ấy khóc, cảm giác sẽ rất ngượng ngùng, vậy nên Lam Nhiễm cười vui giống như chẳng có chuyện gì.

Sau đó lại là một khoảng im lặng. Lam Nhiễm từ từ nằm xuống, rồi Tiểu Vũ cũng nằm theo. Hai người sóng vai nằm cạnh nhau, ban đầu tuy có chút ngượng, dù không ai nói ra, nhưng cứ thế mà nằm cạnh nhau, cùng nhìn bầu trời u ám ngoài bên ngoài của kính.

"Này Đầu Heo, nằm thế này dễ chịu lắm đúng không?"

"Ừ, rất thoải mái."

"Chết Dẫm, cậu có nghĩ cậu sẽ làm gì khi lớn lên hay không"

Lam Nhiễm có chút ngạc nhiên khi Tiểu Vũ đột nhiên hiểu cô vấn đề mà cô còn chưa bao giờ nghiêm túc nghĩ đến. Lam Nhiễm nghĩ nghĩ, rồi cười với Tiểu Vũ,

"Mình á, sau này mình sẽ trở thành người phụ nữ thành đạt, mở công ty của riêng mình, kiếm thật nhiều tiền, mua nhà to cho bố mẹ, à, sau đó mình cũng muốn mở một tiệm bánh, đích thân mình sẽ vào bếp, và không thể thiếu được những cốc cà phê nguyên chất, chúng sẽ đem đến hương vị hạnh phúc cho mọi người. Ha ha, phải chăng có chút buồn cười, mà còn cậu thì sau hả Đầu Heo?"

Tiểu Vũ nghe xong liền im lặng rất lâu, Lam Nhiễm cứ ngỡ cậu ấy đã ngủ, nhưng Tiểu Vũ đột nhiên nói,

"Thật ngưỡng mộ cậu, có thứ mình muốn làm, có người mình muốn bảo vệ, mình thì chẳng có gì, tương lai sau này cũng không biết về đâu, cũng chẳng biết làm gì để sống. Nếu...nếu ngày nào đó mẹ mình nằm xuống, mình cũng chẳng còn thiết tha gì cuộc đời này."

Nghe Tiểu Vũ nói xong, cô chẳng thể hình dung cảm giác trong mình khi nghe xong những lời ấy, chỉ là tâm trạng rất bức bối, vành mắt có chút đỏ. Lâu dần, hai người chỉ nằm cạnh nhau, chẳng nói thêm câu gì.

Trong khoảng thời gian trầm lặng, cơ thể Lam Nhiễm muốn bật khóc đến mức phát run, cô nhìn Tiểu Vũ, ánh mắt mơ hồ đến tuyệt vọng ấy không có chút hào quang, Lam Nhiễm nghĩ, Đầu Heo, cậu xem mình buồn đến rơi cả nước mắt, nhưng vì sao cậu lại không khóc chứ, tại sao chỉ có thể mở to đôi mắt bi thương đến tuyệt vọng nhìn người đối diện, tại sao cậu lại u sầu như thế, tại sao cậu không vui?

"Yên tâm, mình sẽ bảo vệ cậu, tuy không biết tương lai thế nào nhưng cứ theo mình là được, có mình ở đây cậu nhất định sẽ không chết đói."

Sau đó, Tiểu Vũ nghe được cậu trả lời của Lam Nhiễm, cả người ngẩn ra ôm lấy Lam Nhiễm, rúc đầu vào lồng ngực cô, Lam Nhiễm đưa tay ra ôm chặt lấy cậu ấy, sau đó Tiểu Vũ ngẩng đầu, nhìn Lam Nhiễm cười thật tươi.

Nhưng đến năm 2014, Lam Nhiễn và Tiểu Vũ sống chung một thành phố nhưng lại chẳng gặp nhau, Lam Nhiễm tỏ tình cùng không trung,

"Bảo bối của mình, Đầu Heo yêu dấu, lời hứa năm đó đến nay vẫn tính đó nhé."