Cố thị tuyên bố sau này Cố thị và các công ty con sẽ không tiếp tục hợp tác lui tới với Khoa học kỹ thuật Sáng Tân. Khoa học kỹ thuật Sáng Tân phải lập tức đề ra sự khủng hoảng PR, nhưng hiệu quả không tốt lắm, trong chốc lát tổng giám đốc Tần của Khoa học kỹ thuật Sáng Tân như đứng trên đầu ngọn sóng gió.
Nhìn thấy tin tức này, Cố Hoàng Hải khẽ nhướng mày, lộ ra ý cười thích thú.
Một tổng giám đốc của Khoa học kỹ thuật Sáng Tân nho nhỏ mà cũng dám đối đầu với anh ta, anh ta có cả ngàn cách để tên họ Tần kia phải quay về làm lại từ đầu.
Lý Cảnh Phi nhìn thấy tâm trạng của ông chủ rất tốt, lập tức nói: “Cậu Cố, một khi tin tức này của chúng ta thả ra, bên chỗ Khoa học kỹ thuật Sáng Tân ngay cả chỗ để xoay sở cũng không có.”
Cố Hoàng Hải vuốt vuốt điện thoại trong tay, lạnh lùng cười một tiếng: “Đừng đắc ý quá sớm, có đôi khi mắt thấy nhưng chưa chắc là thật đó.”
Lý Cảnh Phi nghi ngờ hỏi: “Cậu Cố, ý của cậu là?”
“Tên họ Tần kia có thể làm cho lão già Trần Nhất Quang kia tự mình đi đón, chỉ dựa vào điều này đã không thể xem thường.” Cố Hoàng Hải lạnh lùng nhìn Lý Cảnh Phi: “Sau này việc gì cũng nên dùng đầu óc mà nghĩ. Đi theo tôi đây nhiều năm như vậy, vẫn chỉ có chút trình độ đó.”
Tên đó tên là Tần gì nhỉ, trước mắt thì thấy không có năng lực phản kích, nhưng cũng không thể không đề phòng tên đó sẽ làm chuyện gì ở sau lưng.
Lý Cảnh Phi lập tức nịnh nọt gật đầu: “Cậu Cố nói đúng, sau này tôi sẽ dùng đầu óc suy nghĩ rồi mới nói chuyện.”
Cố Hoàng Cảnh còn nói: “Cho người tới theo dõi mọi hành động của tên họ Tần đó cho tôi, có chuyện gì khác thường phải lập tức báo cho tôi biết.”
Lý Cảnh Phi trả lời: “Cho người nhìn chằm chằm, chắc là anh ta cũng không làm ra được trò bịp bợm gì.”
Cố Hoàng Hải thuận tay cầm lấy văn bản tài liệu đập lên đầu của Lý Cảnh Phi: “Lời mà tôi đây vừa nói với cậu, cậu cho là tôi đây đang đánh rắm à?”
“Cậu Cố, tôi…” Lý Cảnh Phi xoa đầu một cái, vừa vô tội vừa oan ức, anh ta thật sự không biết mình lại làm sai chỗ nào.
Cố Hoàng Hải khoát tay: “Gọi người chuẩn bị xe, hôm nay tự đi chơi đi, đừng làm hỏng chuyện lớn của tôi đây.”
Đương nhiên Lý Cảnh Phi biết chuyện lớn mà Cố Hoàng Hải nói là chuyện gì, lập tức cười nịnh nọt: “Cậu Cố, anh có muốn tôi đặt trước một căn phòng tốt, anh và cô hai nhà họ Giản…”
Cố Hoàng Hải lạnh lùng nhìn Lý Cảnh Phi một chút, giọng nói càng lạnh hơn: “Cút!”
Nếu như Giản Ánh Nhu dễ dàng hòa thuận với anh ta như vậy, vậy thì Giản Ánh Nhu đó không phải là Giản Ánh Nhu rời đi ba năm còn khiến anh ta nhớ mãi không quên.
“Ánh Nhu…” Cố Hoàng Hải yên lặng, trong lòng gọi biệt danh của Giản Ánh Nhu.
Còn nhớ rõ, trước đây Giản Ánh Nhu rất thích anh ta gọi cô như vậy, mà cô cũng sẽ nghịch ngợm gọi anh ta một tiếng Hoàng Hải, còn sẽ vô cùng bá đạo nói hai từ “Hoàng Hải” chỉ thuộc về một mình cô, những người khác không được phép gọi như vậy.
Nhưng có nhiều lúc, Giản Ánh Nhu vẫn gọi anh bằng cả họ và tên, cô nói ba chữ “Cố Hoàng Hải” mới có thể đại diện hoàn toàn cho anh ta.
Giản Ánh Nhu khi đó, tính tình nóng như lửa, nhưng cũng có mặt dịu dàng đáng yêu của một cô gái nhỏ, sẽ tùy tiện làm nũng với anh ta, quấn lấy để anh ta nói lời yêu cô.
Cô giống như một mặt trời nhỏ, đi tới chỗ nào cũng hấp dẫn vô số ánh mắt của những người đàn ông khác. Cô vừa tự tin vừa ưu tú, làm sao anh ta có thể không yêu cô.
Quan hệ giữa nhà họ Cố và nhà họ Giản hơi tế nhị, trước mặt nhà họ Cố thì nhà họ Giản sẽ đứng ra phía sau theo bản năng, giống như câu nói kia, nhà họ Giản chính là một món đồ phụ thuộc của nhà họ Cố.
Nhưng Giản Ánh Nhu không giống họ, ở trước mặt nhà họ Cố, cô vẫn tự tin và kiêu ngạo, từ trước đến giờ đều không cúi đầu.
Sau khi bọn họ yêu nhau, cô càng cố gắng học tập, mục đích là muốn làm một người phụ nữ có thể xứng đáng ở bên cạnh anh ta.
Lúc cô học đại học năm hai, anh ta muốn đính hôn với cô trước, chờ sau khi cô tốt nghiệp xong hai người sẽ cử hành hôn lễ.
Lúc đó anh ta cho rằng cô sẽ từ chối, nhưng không ngờ cô lại đồng ý, lý do của cô rất đơn giản.
Cô nói: “Em vẫn luôn chuẩn bị vì muốn làm cô dâu của Cố Hoàng Hải, anh có thể đính hôn với em trước, chờ đến khi em đủ ưu tú thì đó là lúc em gả cho anh.”
Năm đó, cô mới mười chín tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học, hai nhà Cố Giản cũng không làm buổi lễ đính hôn quá lớn, chỉ hai nhà tập hợp ở một chỗ ăn cơm, xem như là đính hôn.
Sau này, cô càng cố gắng học tập hơn, cố gắng thiết kế áo cưới. Mặc dù còn ở trường học, nhưng áo cưới cô thiết kế đã có chút danh tiếng, rất nhiều phòng làm việc đều đến tìm cô.
Khi cô kiếm được số tiền đầu tiên, cô đã mời anh ta đi ăn cơm, cô rất kiêu ngạo mà nói với anh ta trên bàn cơm rằng: “Cố Hoàng Hải, em cảm thấy ánh mắt của anh không tệ chút nào.”
Anh ta nhìn cô cười: “Ý em là gì?”
Cô nói: “Bây giờ em đã có thể tự kiếm tiền, còn kiếm được không ít, sau này lỡ như anh thất nghiệp, em có thể nuôi anh.”
Nghĩ tới chuyện của quá khứ, trong mắt Cố Hoàng Hải hiện lên chút tình ý dịu dàng.
Đúng vậy, Ánh Nhu của anh ta vẫn luôn ưu tú và tự tin như vậy, lại yêu anh ta sâu đậm.
Nhưng mà sau đó, đích thân anh ta hủy hoại tất cả, còn khiến cho cô bị thương nặng, trơ mắt nhìn cô bị ép phải rời xa quê hương, anh ta lại không làm được được gì.
Bây giờ, đã ba năm trôi qua, anh ta có năng lực và cơ hội ở cạnh cô một lần nữa. Lần này, cho dù thế nào thì anh ta cũng sẽ không dễ dàng buông tay.
“Ánh Nhu..” Cố Hoàng Hải nhẹ hàng kêu tên Giản Ánh Nhu: “Cho dù lần này dùng cách gì, anh cũng phải giữ em lại bên cạnh.”
“Cậu Cố, tài xế đã chờ lâu, cậu có muốn ra ngoài hay không?” Mặc dù Cố Hoàng Hải kêu Lý Cảnh Phi cút, nhưng ông chủ vẫn chưa ra ngoài, làm sao anh ta dám rời đi trước.
Cố Hoàng Hải lấy lại tinh thần, che dấu cảm xúc lại, đứng dậy rời đi.
Nửa tiếng sau.
Đang lúc công việc bận rộn, điện thoại của Giản Ánh Nhu đột ngột vang lên, cầm lên xem thì thấy một số điện thoại lạ hoắc, cô vẫn lịch sự nghe máy: “Alo, chào anh!”
Nghe thấy giọng nói của Cố Hoàng Hải, Giản Ánh Nhu nhíu mày lại, muốn tắt điện thoại theo bản năng, nhưng lại nghe được Cố Hoàng Hải nói: “Em có thể không tới, nhưng tự gánh lấy hậu quả.”
Anh ta biết, chắc chắn cô không muốn đến gặp anh ta, nên chỉ có thể dùng thủ đoạn ép buộc này, mới có thể buộc cô tới gặp anh ta.
Chỉ cần có thể khiến cho cô trở về bên cạnh anh ta, anh ta cũng không quan tâm việc dùng chút thủ đoạn. So với việc cô hận anh ta dùng thủ đoạn với cô, anh ta càng lo lắng việc mất cô vĩnh viễn.
Giản Ánh Nhu mấp máy môi, tay cầm di động nắm chặt, lời từ chối không thể nói ra, bởi vì cô sợ Cố Hoàng Hải sẽ dùng thủ đoạn khác.
Nếu chỉ có một mình là cô thì cô cũng không sợ Cố Hoàng Hải có thể dùng thủ đoạn gì, nhưng bây giờ Tần Kính Thiên và Sáng Tân cũng đã dính líu tới chuyện này, cô cũng không muốn anh bị mình liên lụy.
Giản Ánh Nhu hít một hơi thật sâu, nghiến răng nói ra một chữ: “Được.” Cô tắt máy cầm lấy áo khoáng rời đi, mất thời gian mười phút mới đến được quán cà phê Thượng Cách mà Cố Hoàng Hải đã yêu cầu.
Vừa đến dưới lầu của quán cà phê, cô đã thấy Cố Hoàng Hải ngồi bên cạnh cửa sổ lầu hai, anh ta cũng nhìn thấy cô, cười vẫy tay với cô.
Hình ảnh đó, Giản Ánh Nhu đã từng quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn, chuyện cũ tuôn ra từng chút trong đầu cô.