Có một số chuyện nếu đã xảy ra rồi, dù có lo lắng nghĩ ngợi thế nào thì cũng vô dụng. Giản Ánh Nhu dứt khoát không nghĩ xem rốt cuộc Cố Hoàng Hải muốn làm gì nữa, bản thân mình nên sống thế nào thì cứ tiếp tục như vậy.
Ra khỏi cửa hàng thức ăn cho chó, Tần Kính Thiên hỏi Giản Ánh Nhu: “Còn muốn đi đâu nữa không?”
Giản Ánh Nhu biết Tần Kính Thiên rất bận rộn, nhưng cô cũng muốn tùy ý làm bậy một lần, muốn trở thành một người phụ nữ tùy hứng trước mặt chồng mình.
Cô kéo cánh tay Tần Kính Thiên lắc lắc: “Em muốn đến trung tâm mua sắm miễn thuế đi dạo, anh có muốn đi cùng em không?”
Tần Kính Thiên không trả lời muốn hay không mà chỉ mở cửa xe: “Lên xe đi.”
Giản Ánh Nhu chợt cảm thấy không vui, nhưng lại thấy Tần Kính Thiên cài đặt điểm đến trong định vị là trung tâm mua sắm miễn thuế.
Trước giờ Tần Kính Thiên không bao giờ phí thời gian đến những trung tâm thương mại như thế này, tất cả quần áo mà anh mặc đều do xưởng thiết kế riêng của nhà họ Tần may.
Ngay cả chất liệu của một chiếc quần lót nhỏ bé cũng được lựa chọn kĩ lưỡng qua hàng trăm nghìn lần, trải qua nhiều quy trình tinh tế khác nhau đến cuối cùng mới có thể chuyển đến nằm trong tủ quần áo của anh.
Cho nên lúc nhìn thấy Tần Kính Thiên đi dạo cùng Giản Ánh Nhu ở trung tâm thương mại, Lưu Phó Duy và Hứa Phi Tuyết vẫn luôn đi theo không khỏi trố mắt ngạc nhiên.
Lưu Phó Duy là người đầu tiên lấy lại bình tĩnh, nói: “Chị Hứa, cuộc hội nghị video xuyên đại dương đang đến thời điểm quan trọng, tổng giám đốc Tần vừa nghe Giản Ánh Nhu bị Cố Hoàng Hải gọi đi đã tức tốc bỏ lại một đám quan chức cấp cao ở Mỹ để chạy đến quán cà phê. Bây giờ lại đi theo mua thức ăn cho chó và mua sắm. Chị có nghĩ rằng tổng giám đốc Tần bốn mùa làm việc không ngơi nghỉ của chúng ta sẽ làm ra những chuyện thế này không?”
Hứa Phi Tuyết bất lực thở dài: “Đây không phải là chuyện mà tổng giám đốc Tần liều mạng của chúng ta sẽ làm. Nhưng cậu ấy đã bận rộn nhiều năm như vậy, bây giờ thỉnh thoảng có người dành thời gian ra ngoài đi dạo cùng cậu ấy một chút cũng tốt.”
Lưu Phó Duy nhìn sang: “Chị Hứa, chị nói xem tại sao tổng giám đốc Tần của chúng ta lại đột nhiên quyết định kết hôn với Giản Ánh Nhu?”
Hứa Phi Tuyết lắc đầu: “Suy nghĩ của tổng giám đốc Tần, làm sao tôi biết được.”
Suy nghĩ của Tần Kính Thiên trước giờ đều rất sâu sắc, anh muốn bọn họ biết được, bọn họ nhất định sẽ hiểu ra. Nhưng nếu anh không muốn bọn họ biết thì chắc chắn bọn họ sẽ không nhìn ra được chút gì.
Chuyện anh kết hôn cùng Giản Ánh Nhu chính là điều mà đám người Hứa Phi Tuyết không thể nhìn thấu được.
Lưu Phó Duy nói: “Khi tổng giám đốc Tần quyết định kết hôn với Giản Ánh Nhu, chị đang ở bên cạnh anh ấy, tôi cảm thấy hẳn là chị sẽ biết.”
Hứa Phi Tuyết vô tội nói: “Lúc cậu ấy quyết định chuyện này tôi đang đi làm việc khác, đến khi quay lại thì bọn họ đã đăng kí kết hôn và sống chung với nhau rồi.”
Lưu Phó Duy suy nghĩ một chút, nói tiếp: “Chúng ta có nên báo trước cho ông cụ bên kia một tiếng không? Ông cụ tuổi đã cao, không chịu nổi cú sốc, lỡ đâu…”
Hứa Phi Tuyết nhìn Lưu Phó Duy, nghiêm túc nói: “Chuyện này tự tổng giám đốc Tần có kế hoạch, chuyện riêng của cậu ấy không đến lượt chúng ta nhúng tay vào. Cậu và tôi đã đi theo cậu ấy lâu như vậy, ranh giới cuối cùng của cậu ấy còn cần tôi nhắc nữa sao.”
Lưu Phó Duy cũng biết mình không nên nhiều chuyện, ngậm miệng không nói về chuyện gọi báo trước cho ông cụ nhà họ Tần, anh ta nhìn sang Giản Ánh Nhu: “Theo những gì tôi quan sát được trong khoảng thời gian này, Giản Ánh Nhu đúng là một cô gái tốt, nhưng trước giờ tổng giám đốc Tần đã gặp qua không ít người ưu tú hơn cũng không hề thấy anh ấy động lòng muốn kết hôn với những người phụ nữ đó, tại sao anh ấy lại kết hôn với Giản Ánh Nhu nhỉ?”
Hứa Phi Tuyết khẽ nói: “Tôi nghĩ là do thương xót cho cô ấy.”
Ba năm trước, khi Tần Kính Thiên gặp được Giản Ánh Nhu chính là lúc cô ấy chật vật khổ sở nhất, anh còn bị Giản Ánh Nhu uống say nôn hết lên người.
Cứ tưởng rằng đời này sẽ không có thêm ngã rẽ nào nữa, ai biết được ba năm sau ngày đầu tiên khi trở về Giang Bắc đã gặp được Giản Ánh Nhu.
Lúc ấy Hứa Phi Tuyết cũng không nhận ra Giản Ánh Nhu, người chỉ có duyên gặp mặt một lần vào ba năm trước, thật sự muốn nhớ được cũng rất khó. Nhưng người trước giờ chưa từng nhớ tới ai như Tần Kính Thiên đã lập tức nhận ra Giản Ánh Nhu.
Ngày đó bọn họ hẹn gặp người phụ trách của Khoa học Kỹ thuật Sáng Tân để bàn việc thu mua lại, trùng hợp đụng phải Giản Ánh Nhu đi xem mắt.
Người đàn ông trong buổi xem mắt đó trông rất thô bỉ, vừa nói mấy câu đã muốn táy máy tay chân với Giản Ánh Nhu. Lại gặp Giản Ánh Nhu vốn là một người nóng tính, cô không ngần ngại cho người nọ một cái tát.
Ngờ đâu người đàn ông kia không những không biết hối cải mà còn mắng mỏ những lời vô cùng khó nghe, nói gì mà gái điếm còn muốn được lập bàn thờ trinh tiết. Còn moi móc tin nóng ba năm trước ở Kinh Đô ra nói.
Lưu Phó Duy không cho là đúng: “Trên đời này đâu có thiếu những người phụ nữ đáng thương, sao không thấy tổng giám đốc Tần thương hại bọn họ vậy?”
Hứa Phi Tuyết nói: “Có thể đây chính là duyên phận mà chúng ta hay nói.”
Lưu Phó Duy suy nghĩ một chút lại hỏi tiếp: “Chị nói xem, tổng giám đốc Tần của chúng ta nhận diện người cũng không ổn lắm, đối với một người chỉ gặp qua một lần vào ba năm trước, làm sao vừa nhìn là đã có thể nhận ra?”
Hứa Phi Tuyết nói: “Tổng giám đốc Tần là một người ưa sạch sẽ, bị một kẻ say rượu nôn đầy người, cậu cho rằng cậu ấy sẽ không nhớ ra sao?”
Nói đến việc Tần Kính Thiên bị nôn hết lên người, Lưu Phó Duy có cảm giác cười trên nỗi đau của người khác.
Chuyện Giản Ánh Nhu say rượu nôn lên người Tần Kính Thiên này, hẳn là một trong những chuyện bi thảm nhất trong hai mươi mấy năm cuộc đời của Tần Kính Thiên.
Trên đường đi theo Tần Kính Thiên và Giản Ánh Nhu, Lưu Phó Duy và Hứa Phi Tuyết vẫn luôn trò chuyện không ngừng, chỉ có hai người phía trước một câu cũng không nói.
Tần Kính Thiên khôi phục lại trạng thái bình thường, lạnh lùng như thể cảnh báo người sống chớ gần, song cũng không đến mức như vậy, chỉ là bình thường anh không nói quá nhiều.
Dọc đường đi đều là Giản Ánh Nhu nói, cô hỏi một câu thì anh đáp một câu, hỏi nhiều quá dần dần Giản Ánh Nhu cũng không tìm thêm được đề tài nào để nói.
Tần Kính Thiên không nói chuyện, nhưng vẫn không hề buông tay Giản Ánh Nhu ra, suốt quãng đường đều nắm chặt tay cô, chậm rãi dắt cô cùng đi dạo.
Thật ra Giản Ánh Nhu không phải là người thích đi chơi, cô cũng không có nhiều thời gian để đi, nếu cần thứ gì thì chỉ đi thẳng đến cửa hàng mua rồi về ngay.
Hôm nay không muốn mua gì nên dĩ nhiên là cô đi lang thang không mục đích.
Đi dạo một hồi, tới trước một cửa hàng bán khăn choàng cổ nổi tiếng, đây là thương hiệu mà Giản Ánh Nhu muốn mua nhưng không thể mua nổi.
Những chiếc khăn choàng rẻ nhất ở đây cũng phải đến mấy nghìn, còn những mặt hàng mới được niêm yết trên thị trường có giá lên đến hàng chục nghìn cũng là chuyện bình thường, được mệnh danh là mặt hàng xa xỉ.
Cách đây vài ngày Tần Kính Thiên có đưa cho cô một đôi găng tay, Giản Ánh Nhu đang rầu rĩ không biết nên mua gì cho anh thì cơ hội đã tự động xuất hiện trước mắt.
Sắp đến mùa đông rồi, khăn choàng cổ rất thiết thực. Mua một chiếc khăn choàng có giá thế này cho Tần Kính Thiên chắc là sẽ không làm cho anh mất mặt.
Cô kéo tay Tần Kính Thiên: “Chúng ta vào trong dạo chút đi.”
Tần Kính Thiên gật đầu.
“Kính chào quý…” Chữ cuối cùng còn chưa kịp thốt ra, vẻ mặt nhiệt tình của nhân viên bỗng nhiên cứng lại, lắp bắp nói: “Tổng giám… tổng giám đốc Tần.” Hóa ra nhân viên này là người bị Sáng Tân sa thải cách đây không lâu, Mã Quý Tình. Sau khi rời khỏi Sáng Tân, cô ta đã chọn ngành bán hàng.
“Cô biết tôi?” Tần Kính Thiên liếc mắt nhìn sang, anh hoàn toàn không nhớ mình có quen biết người nào như thế.
Sắc mặt phấn khích của Mã Quý Tình lập tức trở nên ảm đạm, nhất là khi nhìn thấy mười ngón tay của Giản Ánh Nhu và Tần Kính Thiên đan chặt vào nhau, dáng vẻ muốn bao nhiêu thân mật thì có bấy nhiêu, Mã Quý Tình không khỏi tức giận.