Cô gái ngẩng đầu, tức giận nói: “Em đã hơn mười tám tuổi, không còn là đứa bé nữa. Dựa vào đâu mà anh muốn làm gì cũng được, còn em làm gì anh cũng phải quản?”
Tần Kính Thiên nghiêm khắc nói: “Bởi vì em còn gọi anh một tiếng anh.”
“Là anh trai em thì có thể bắt em ngâm nước lạnh sao? Là anh trai em là có thể hung dữ với em à?” Nói rồi, cô gái không hề quan tâm hình tượng nữa mà khóc toáng lên, cơ thể nhỏ bé đã co rúc lại.
“Khóc cũng vô ích. Chỉ với thái độ này của em là anh đã có thể bắt em về úp mặt vào tường ba tháng, chép Tứ Thư ba trăm lần.” Biết cô nhóc này đang giả vờ đáng thương, Tần Kính Thiên cố cứng rắn không để bị vẻ ngoài của cô ấy mê hoặc.
“Mọi người đều không thương em, mọi người đều không cần em, anh luôn ăn hiếp em…” Càng nói, cô gái khóc lớn hơn nữa.
“Đừng kéo chuyện khác vào, chúng ta đang nói về chuyện tối nay.” Tần Kính Thiên nhấn mạnh sự thật không thể chối cãi.
“Anh đang ăn hiếp em.” Cô gái dụi mắt, rồi trừng đôi mắt đã đỏ ửng lên nhìn Tần Kính Thiên.
Tần Kính Thiên nổi giận nói: “Tần Ngọc Khuê!”
Tần Ngọc Khuê xoa lung tung trên đôi mắt, rồi hét to lại: “Sao nào? Chẳng lẽ anh ăn hiếp em còn không cho em nói sao?”
“Ngoan ngoãn thu dọn vài thứ, ngày mai quay lại Mỹ cho anh. Đi học lễ nghi, học tập cái gì là lớn bé, học tập cái gì gọi là lễ nghĩa liêm sỉ. Nếu còn không học xong thì em đừng mơ được ra khỏi cửa.” Nói xong mấy lời này, Tần Kính Thiên đứng lên, xoay người đi ngay không cho cô ấy một cơ hội phản đối.
Tần Ngọc Khuê gấp đến độ đập lên nước: “Tần Kính Thiên, anh dựa vào đâu mà làm như thế? Em đã hơn mười tám tuổi, em đã là người trưởng thành rồi, anh không thể can thiệp vào tự do của em.”
Tần Kính Thiên dừng bước, quay đầu lại: “Gọi thẳng tên họ của anh trai, không lớn không nhỏ, lại úp mặt vào tường thêm một tháng, phạt chép thêm Tứ Thư một trăm lần.”
“Tần Kính Thiên…”
“Năm tháng!”
Tần Ngọc Khuê tức giận đến mức bật khóc, nhưng mà không dám nói năng ngông cuồng nữa.
Bởi vì cô ấy cũng biết, trước giờ anh trai của cô ấy đều nói một không nói hai. Cô ấy phạm vào chuyện này, người lớn trong nhà có thể còn tha cho cô ấy, nhưng duy nhất người anh trai này sẽ vĩnh viễn không cho cô ấy đường sống mà thương lượng.
Từ nhỏ đến lớn đều quản cô ấy, cái này không cho, cái kia cũng không cho. Lúc đứng phải có dáng đứng, ngồi có dáng ngồi, nếu có gì không đúng thì đều phải đi học lại lễ nghi.
Trước kia cô ấy còn nhỏ, anh còn trẻ, anh có thời gian quản cô ấy thì cô ấy không nói.
Bây giờ cô ấy đã tròn mười tám tuổi, anh cũng đã hai mươi tám tuổi, anh không tìm bạn gái yêu đương đi, chứ quản nhiều chuyện như vậy để làm gì?
Người đàn ông có ý chí sắt đá như vậy, đến một cô gái siêu cấp xinh đẹp như cô ấy mà anh cũng nhẫn tâm phạt, cả đời này anh xứng đáng không được cô gái nào thích.
“Cô chủ, cậu chủ làm vậy cũng là vì muốn tốt cho cô.” Thím Lưu quản gia nhà họ Tần đi tới, cười tủm tỉm nói: “Cậu ấy thương cô như vậy, sao có thể ăn hiếp cô được chứ.”
“Thím Lưu, đến thím còn nói chuyện giúp anh ấy. Tôi không muốn sống nữa.” Tần Ngọc Khuê tức giận chui đầu xuống nước. Nếu như cấm cô ấy thì sự nghiệp diễn xuất vừa mới có chút khởi sắc phải làm sao đây?
Thím Lưu cười nói: “Cô chủ mau đứng lên đi. Nếu không đứng dậy nhất định sẽ bị cảm, bị cảm là phải uống thuốc.”
Nghe thấy phải uống thuốc, Tần Ngọc Khuê ào ào bò lên trên, để thím Lưu giúp cô ấy phủ thêm áo choàng tắm.
Thím Lưu lại nói: “Cô chủ, tôi đưa cô về phòng rửa mặt chải đầu một chút. Một lúc nữa tìm cơ hội nói vài lời hay với cậu chủ, nói cậu ấy để cô chép ít đi vài lần Tứ Kinh.”
Tần Ngọc Khuê cũng không dám ôm suy nghĩ này, chỉ cần cô ấy rơi vào trong tay anh, thì sẽ không còn đường chạy trốn.
Có điều bây giờ cô ấy đã là người trưởng thành, vì sự nghiệp diễn xuất của mình, dù thế nào lần này cũng phải đi tranh thủ một chút.
Rửa mặt chải đầu xong, Tần Ngọc Khuê thay một bộ áo ngủ gấu nhỏ sạch sẽ ấm áp.
Cô ấy vừa qua tuổi mười tám, khuôn mặt phúng phính xinh đẹp, vừa nhìn đã làm cho mọi người yêu thích.
Cô dán đầu nhỏ lên cửa phòng sách lắng nghe một lúc, rồi lặng lẽ hít vào một hơi, đưa tay lên gõ cửa, nghe thấy hai chữ “vào đi”, mới dám đẩy cửa đi vào.
Cô ấy đi đến trước bàn làm việc của Tần Kính Thiên ngoan ngoãn cúi đầu: “Anh…”
Tần Kính Thiên ngẩng đầu nhìn cô ấy, lớp son phấn thật dày trên mặt đã được lau sạch, vừa nhìn trông thuận mắt hơn nhiều, giọng nói của anh không nhịn được mà trở nên dịu dàng hơn: “Có chuyện gì?”
“Không có việc gì.” Tần Ngọc Khuê chạy đến phía sau anh, vung đôi bàn tay trắng như phấn nhẹ nhàng đấm lưng giúp anh: “Anh bận rộn công việc mệt mỏi, em giúp anh đấm lưng để anh thư giãn.”
Tần Kính Thiên đẩy tay cô ấy ra: “Không có việc gì thì đi ngủ sớm chút đi, sáng mai lên máy bay về Mỹ.”
“Anh, em mới vừa nhận một bộ phim cổ trang. Hợp đồng đã ký xong, chỉ chờ em vào đoàn phim.” Tần Ngọc Khuê mặt dày nở nụ cười.
Cô gái nhỏ co được dãn được, cuối cùng sau nhiều năm bị đàn áp cô ấy cũng đã hiểu được đạo lý này.
“Những việc này anh sẽ tự sắp xếp người xử lý giúp em.” Vốn dĩ Tần Kính Thiên không có ý định thả ra, con cái nhà họ Tần tuyệt đối không thể gia nhập vào cái chảo nhuộm lớn như giới nghệ sĩ kia.
Lúc này mới chỉ qua nửa năm, cô ấy đã dám ăn mặc như vậy nhảy vũ điệu nóng bỏng với đàn ông. Nếu ở lâu thêm một thời gian thì không biết cô ấy sẽ còn làm ra chuyện gì.
Tần Ngọc Khuê gấp đến độ cắn răng khểnh, lại nhấn mạnh lần nữa: “Em đã ký hợp đồng. Nếu vi phạm hợp đồng sẽ phải bồi thường gấp mười lần.”
“Anh nói, anh sẽ cho người xử lý.” Giọng nói của Tần Kính Thiên trở nên nghiêm khắc, mười phần mười là giọng điệu người lớn trong nhà dạy dỗ trẻ con không nghe lời.
“Anh dựa vào đâu…”
“Hửm?” Tần Kính Thiên vừa nhíu mày lại, đã làm cho Tần Ngọc Khuê nuốt ngược mấy lời sắp nói ra vào.
“Về thì về thôi, về nhà em nói với ông nội, anh chỉ biết ăn hiếp em, để ông nội xả giận thay em.” Tần Ngọc Khuê biết Tần Kính Thiên không thể nào nhượng bộ, cô ấy cũng không làm việc vô nghĩa nữa, chỉ có thể tìm cách khác.
Cô ấy tuyệt đối sẽ không về lại Mỹ, còn về việc ở lại như nào, cô ấy còn cần phải nghĩ cách. Nhất định sẽ không để cho người anh trai bảo thủ này của cô ấy bắt được.
Sau khi Tần Ngọc Khuê đi, Tần Kính Thiên gọi một cuộc gọi gọi nội bộ căn dặn thím Lưu nấu một ly trà gừng đem lên cho Tần Ngọc Khuê, không thể để cô ấy bị cảm.
Sau khi dặn dò cẩn thận xong, Tần Kính Thiên mới tiếp tục làm việc trên tay, bận rộn đến một giờ sáng mời làm xong.
Trước khi quay về phòng ngủ, anh đi đến phòng Tần Ngọc Khuê một chuyến, nhét nửa người đã lộ ra khỏi chăn của cô nhóc vào trong ổ chăn, rồi chỉnh cái chăn ngay ngắn lại cho cô ấy.
“Con bé này, đến khi nào mới chịu lớn? Đến khi nào mới có thể để người khác đừng nhọc lòng vì em?” Tần Kính Thiên xoa cái trán của cô ấy, trong mắt mang theo ý cười dịu dàng trước giờ chưa từng có, trong giọng nói tràn ngập cưng chiều.
Anh vỗ trán cô ấy rồi nói: “Ngủ một giấc thật ngon, ngày mai anh sẽ đưa em về Mỹ, ở bên này anh không rảnh chăm sóc em.”
Nói xong, Tần Kính Thiên lại chỉnh chăn lại cho cô ấy, đứng dậy rời đi. “Chiến Vân Ca…”
Anh mới vừa đi ra cửa, nghe thấy Tần Ngọc Khuê ngủ mơ lẩm bẩm gọi cái tên này, Tần Kính Thiên vừa nghe thấy thì vẻ mặt đã sầm xuống, lạnh lẽo âm u cực kỳ dọa người.
Ngày hôm sau, Tần Kính Thiên ngồi ở phòng khách đọc báo chờ Tần Ngọc Khuê rời giường cùng nhau ăn bữa sáng, chưa tới một lúc sau thím Lưu đã hoảng hốt chạy xuống dưới lầu: “Cậu chủ, không thấy cô chủ đâu.”