Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 100



“Cô ấy ngủ rồi, có chuyện gì không?”

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói Mặc Tu Trần trầm thấp và bình tĩnh, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào. Tuy nhiên, Ôn Cẩm ở xa ngàn dặm lại nhạy cảm nghe ra sự khác thường, lạnh lùng hỏi: “Bây giờ cậu đang ở đâu, ngay cả khi em ấy đã ngủ, điện thoại cũng không nên ở trong tay cậu, Nhiên Nhiên xảy ra chuyện gì rồi phải không?”

Mặc dù không phải là anh em ruột, cũng không có quan hệ huyết thống, nhưng sau khi sống cùng nhau hơn mười sáu năm, Ôn Cẩm và Ôn Nhiên đã có tình nghĩa anh em sâu sắc, tự nhiên họ có sự thấu hiểu và suy nghĩ giống nhau.

“Hôm nay sau khi tan làm tôi đến thành phố F, vừa nãy mới ăn cơm, đang chuẩn bị về khách sạn. Mấy hôm nay cô ấy rất mệt, ngủ thiếp đi thì có gì sai, nếu anh không có việc gì thì tôi cúp máy. Tôi không muốn đánh thức cô ấy, nếu thật sự có việc, tôi sẽ đánh thức cô ấy.”

Mặc Tu Trần nói dối không chớp mắt, mặc dù Ôn Cẩm nghi ngờ, nhưng dù sao cũng ở xa ngàn dặm, không nhìn thấy, anh ấy không tin cũng phải tin.

“Không có việc gì, để em ấy ngủ đi!”

Nghe thấy mấy ngày nay Ôn Nhiên rất mệt mỏi, chưa kịp về đến nhà đã ngủ thiếp đi, anh cảm thấy đau lòng. Sau khi do dự xong, anh cũng không nhất thiết phải nghe được giọng của Ôn Nhiên.

Mặc Tu Trần trực tiếp cúp điện thoại, một phút sau, xe dừng ở trên núi. Không phải chỉ có xe của bọn họ đi lên núi, mà có cả xe và người của chú Minh, lúc nãy vẫn luôn đi trước xe bọn họ.

Lúc Ôn Cẩm gọi điện, anh đã cố tình yêu cầu Lạc Hạo Phong chạy chậm lại, không muốn anh ấy nghe thấy gì, anh biết Ôn Nhiên không nói cho Ôn Cẩm biết chuyện tối hôm qua, vì không muốn anh ấy lo lắng, nếu đã như vậy, anh sẽ giấu giúp cô.

Ôn Cẩm, một bệnh nhân ngay cả giường cũng không xuống được, cho dù biết cũng không thể giúp được.

Mấy người do chú Minh dẫn đầu đã khống chế hết những người đó, sau khi xuống xe, Mặc Tu Trần thay đổi phong thái bình tĩnh lúc nãy, bước lên túm lấy một người hỏi: “Ôn Nhiên đâu, các người đã làm gì cô ấy?”

“Lúc nãy cô ta bỏ chạy, nhảy từ trên vách đá xuống rồi.”

Một người trong số họ run rẩy trả lời. Nghe vậy Mặc Tu Trần nghẹt thở, khuôn mặt tuấn tú của anh đột nhiên tái xanh, hai tia sáng sắc bén bắn ra từ đáy mắt. Anh bước tới, nắm lấy cổ áo người đàn ông, sắc bén hỏi, “Cô ấy nhảy từ vách đá nào? Mau đưa tôi đến đó.”

Cùng lúc đó, Lạc Hạo Phong bước tới đá vào người được gọi là ‘đại ca’ của họ, đá chính xác vào vị trí hạ bộ của anh ta, tiếng hét như giết lợn đột nhiên cắt ngang sự im lặng trên đỉnh núi.

“Tôi đưa anh đi!”

Người nọ nhìn thấy đại ca của bọn họ đang cuộn tròn đau đớn giống như Lưu mặt rỗ lúc nãy, chân mềm nhũn ra, suýt nữa thì quỳ xuống, há miệng thở dốc không nói được lời nào. Người bên cạnh anh ta lắp bắp kinh hãi, giọng nói dày đặc run rẩy.

“Cậu Mặc, tôi để hai anh em của mình theo cậu đi tìm cô Ôn, ở chỗ này có mấy người, lúc quay lại tùy cậu xử lý!”

Chú Minh lên tiếng, Mặc Tu Trần nói ‘cảm ơn’, sau khi người đó chỉ về một phương hướng, anh dẫn đầu chạy về hướng đó.

“Chú Minh, ở đây làm phiền chủ, chúng tôi đi tìm Ôn Nhiên trước.”

Lạc Hạo Phong nói với chú Minh rồi đi theo hướng Mặc Tu Trần, bọn họ cầm đèn pin, không giống như Ôn Nhiên và ba người kia, truy đuổi trong bóng tối, trên đỉnh núi có cây cỏ mọc, còn có thảm thực vật, dẫm qua đều để lại dấu vết.

Mặc Tu Trần lần theo dấu vết đi đến tận mép vách đá, một cỗ kinh hoảng khó tả âm thầm lan ra trong tim, dùng sức siết chặt đèn pin, các đốt ngón tay đều tái xanh.

***

Ôn Nhiên gặp may.

Tuy vách núi không cao đến mấy trăm mét, nhưng dưới chân vách núi có đá, nếu thật sự nhảy xuống, nhất định cô sẽ mất mạng.

May mắn, cô không bị rơi xuống đáy vực, mà cô bị treo trên cây cách đó vài mét, cây kia bị dây leo bẻ cong, tình cờ cô bắt được.

Cô bị cành cây cào vào má trái và cánh tay trái, nương theo ánh trăng mờ ảo cô bám vào dây leo, không dám nhúc nhích, sợ cây nhỏ chống đỡ không nổi.

Không quan tâm đến sự đau đớn bỏng rát trên khuôn mặt và đau đớn trên cánh tay, một tay cô bám lấy dây leo, một tay ôm cây, sau nỗi sợ hãi và cái chết, một luồng nóng lan toả trong cơ thể cô, nóng đến mức khó tả.

Thân thể cô như bị lửa đốt, một chút lửa lan toả ra tay chân, đầu rất đau!

Những gì Lưu mặt rỗ nói lúc nãy văng vẳng bên tai cô, trái tim cô như bị bóp nghẹt, móng tay đâm vào vỏ cây.

Cô chưa từng nhìn thấy loại thuốc đó, chỉ nghe nói người bị hạ thuốc sẽ mất trí, phải quan hệ với người khác phái thì tác dụng của thuốc mới được tiêu trừ.

Lửa trong người càng lúc càng mạnh, như sắp thiêu cô thành tro, cô vừa nóng vừa khát, có một loại khao khát mất trí, cô buông tay nắm dây leo ra, kéo quần áo của mình.

Khi tay cô chạm vào cổ áo, tiếng còi xe kéo lại một chút lý trí đã mất của cô, cô đưa tay giữ lấy đường viền cổ váy, chịu đựng sự khó chịu nhìn về phía đỉnh vách đá.

Sau đó, cô nhìn thấy ánh sáng!

Trong đầu cô chợt nảy ra một ý nghĩ, là Mặc Tu Trần đến!

Không hiểu vì sao khi ngẩng đầu nhìn thấy ánh đèn, cô cảm thấy chắc chắn đó là Mặc Tu Trần, anh đến thành phố F tìm cô, điện thoại di động của cô bị rơi ở hành lang bên ngoài nhà vệ sinh của nhà hàng, Tiểu Tiểu từ nhà vệ sinh đi ra, có lẽ cô ấy sẽ nhặt được.

Ngay cả khi không nhặt được, không thấy cô quay lại, họ cũng sẽ biết cô đã xảy ra chuyện.

“Ôn Nhiên, mày nhất định phải chịu đựng, cho dù khó chịu đến chết, cũng phải chịu đựng.”

Cô tự nhủ trong lòng, hàm răng cắn chặt môi, cơn đau làm giảm đi sự nóng nực và khó chịu trong cơ thể.

Trong thời gian chờ đợi, từng phút từng giây đều đau khổ, để không mất lý trí, cô cắn chặt môi, lặp đi lặp lại những lời nhắc nhở bản thân, Mặc Tu Trần sẽ sớm đến đây.

Mấy phút sau, Ôn Nhiên nghe thấy một giọng nói mơ hồ, khoảng cách quá xa, cô không nghe rõ những người đó đang nói gì, lại qua hai phút, hình như cô nghe thấy giọng nói của Mặc Tu Trần.

Không rõ lắm, theo làn gió đêm bay qua vách núi lọt vào tai cô, hai mắt cô chợt sáng lên, cô mừng như điên, cảm giác khó chịu trong lòng vơi đi.

Sự hoảng sợ và tuyệt vọng trong lòng cô đều bị giọng nói quen thuộc ấy đánh bật ra, kể từ khi kết hôn với Mặc Tu Trần, chưa có giây phút nào cô lại vui vẻ về sự xuất hiện của anh như lúc này.

Trên đỉnh vách đá ánh sáng càng lúc càng gần, âm thanh nói chuyện càng lúc càng rõ ràng, cô chắc chắn, không chỉ có Mặc Tu Trần mà còn có Lạc Hạo Phong.

“Mặc Tu Trần, tôi ở đây!”

Cô ngẩng mặt lên, hét lên trên đỉnh vách đá.

Có lẽ cô quá phấn khích, khi cô hét lên, cái cây rung lên dữ dội, một dây leo dường như đã tách khỏi thân cây, cô sợ đến mức thở phì phò, hai tay ôm chặt lấy thân cây, khẽ run lên.

“Hạo Phong, hình như là giọng của Ôn Nhiên.”

Hướng của Mặc Tu Trần và Lạc Hạo Phong đi đến là ria vách đá, là hướng gió xuôi, giọng nói dễ dàng bay qua, trong khi Ôn Nhiên, người treo trên cây, hét lên phía trên, giọng nói tương đối yếu, không dễ gì có thể nghe thấy.
— QUẢNG CÁO —