Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 229: Cảm động



“Nhiên Nhiên, không làm phiền cháu và Tu Trần, dì đã kêu người hâu ở nhà nâu súp rôi, sẽ mang đên ngay thôi.

Tiêu Văn Khanh cuối cùng không nghe nổi lời của Ôn Nhiên nữa nên xen vào.

Ôn Nhiên ngắng đầu cười với Tiêu Văn Khanh, dường như những ân oán của trước đây đều bị gió thổi bay đi, lúc này đối mặt với bà ta cũng không có thù hận gì, giọng nói vẫn nhẹ nhàng và bình tĩnh: “Đều là người một nhà mà, không phiền phức gì đâu. Tôi thấy tâm trạng hiện tại của Lâm Lâm không ổn định, đúng rồi, sao lại không thấy Mặc Tử Hiên ở đây cùng cô ấy thế.”

Trông cô giống như vô tình nói nhưng lại khiến vẻ mặt của Tiêu Văn Khanh cứng đờ, để bà ta hại chết đứa bé trong bụng Chu Lâm chính là ý của con trai bà ta, chuyện hôm nay không thành, anh ta bực bội muốn chết, làm gì còn có tâm trạng ở lại cùng cô ta.

Tiêu Văn Khanh khó xử kéo khóe miệng, cứng rắn nói: “Có thể là Tử Hiên nhất thời tức giận, cảm thấy Chu Lâm là một người sắp làm mẹ rồi còn không thể bảo vệ đứa con trong bụng của mình. Thật may mắn đứa trẻ không sao, néu thật sự có chuyện gì xảy ra, dì sợ nó sẽ… “

Tiêu Văn Khanh không nói hết câu, nhưng ai ở đây cũng hiểu.

Vẻ tái nhợt trên mặt Chu Lâm càng ngày càng đậm, gần giống màu tường trắng như tuyết, vừa rồi mắt cô ta hơi đỏ, lúc này nước mắt cũng đã rưng rưng.

Ôn Nhiên cau mày, giọng nói mang theo một tia lạnh lùng: “Bây giờ đứa bé không phải đã không sao rôi sao? Là ba của đứa trẻ, làm sao mà Mặc Tử Hiên lại có thể bỏ mặc, nếu loại chuyện này truyền ra ngoài, những phóng viên đó không phải sẽ um xùm rồi thêm mắm dặm muối vào sao. Đến lúc đó, không chỉ Mặc Tử Hiên sẽ bị coi là người đàn ông bạc tình bội nghĩa, vô trách nhiệm, ngay cả tập đoàn MS cũng sẽ bị ảnh hưởng.”

Trong mắt của Tiêu Văn Khanh hiện lên một tia khó chịu, sắc mặt của bà ta vô cùng khó coi.

Dường như Ôn Nhiên không nhìn thấy sắc mặt của bà ta trở nên khó coi, cô quay đầu nhìn Mặc Tu Trần đang đứng cách đó vài bước, nhẹ nhàng nói: “Tu Trần, anh không chỉ là chủ tịch tập đoàn MS, mấy ngày nay ba không có ở nhà, chuyện của nhà họ Mặc cũng giao cho anh. Chuyện này không lớn cũng không nhỏ, em cảm thấy trước khi báo chí đặt điều đưa tin chúng ta nên tìm hiểu rõ ràng mọi chuyện trước.”

Ý tứ trong lời nói của cô rất rõ ràng, để cho Mặc Tu Trần can thiệp vào chuyện này cũng là chuyện hợp lý.

Bây giờ, Mặc Tu Trần mới tiếp quản công ty không lâu, người phụ nữ của Mặc Tử Hiên lại xảy ra chuyện như thế này. Các phóng viên đó sẽ thêm mắm dặm muối, rất khó để đảm bảo rằng bọn họ sẽ không viết thành anh muốn loại bỏ Mặc Tử Hiên, cắt đứt đời sau của anh ta trước.

Trong mắt Tiêu Văn Khanh thoáng hiện lên một tia hoảng sợ, nhưng cũng chỉ là thoáng qua, rất nhanh liền trở lại bình thường, nhưng giữa hai lông mày lại có một tia tức giận yếu ớt đè nén.

Mặc Tu Trần tiến lên vài bước, mặc kệ Tiêu Văn Khanh đang ở bên cạnh và Chu Lâm đang trên giường bệnh, ánh mắt của anh dịu dàng nhìn Ôn Nhiên, nhẹ nhàng nói: “Có anh ở đây, em không phải lo lắng những chuyện này đâu. Cố Khải đã nói rồi, không phải nước có vấn đề, vấn đề là có xạ hương ở dưới chiếc ghế mà cô ấy ngồi. Mặc dù cách này thông minh hơn một chút so với món súp vi cá mập lần trước em uống, nhưng nều có manh mối chắc chắn có thể tìm ra nó ra.”

“Tu Trần, chuyện xảy ra lần trước là ý của ba cậu, làm sao có thể so sánh với những gì Chu Lâm đã trải qua ngày hôm nay.”

Tiêu Văn Khanh vội vàng phản bác, Mặc Tu Trần nói như vậy, không phải là đang nói, bà ta là người hại Chu Lâm sao?

Tất nhiên bà ta sẽ không thừa nhận.

Ánh mắt của Mặc Tu Trần lạnh lùng quét qua bà ta, anh mở miệng nói, giọng nói lạnh lùng cùng với sự dịu dàng mà vừa nãy anh đối xử với Ôn Noãn giống như sự khác biệt giữa mùa đông lạnh giá và mùa xuân ấm áp: “Cho dù chuyện lần trước là ý của ba tôi, nhưng bà có dám nói bà không thêm thắt gì vào không? Tôi chỉ đang đưa ra một phép loại suy, bà lo lắng cái gì, chẳng lẽ chuyện lần này thật sự cũng là bà?”

Đối với Tiêu Văn Khanh, Mặc Tu Trần chưa bao giờ nể mặt, anh không muốn để ý đến bà ta, nhưng bà ta lại cố tình ở trước mặt anh nhắc đến chuyện này, châm ngòi lửa giận của anh.

“Làm sao có thể là tôi, đứa trẻ mà Chu Lâm đang mang thai là cháu trai của tôi, cho dù là ai thì cũng không thể là tôi.”

Tiêu Văn Khanh nói lời thề son sắt, như thể bà ta thực sự vô tội.

Mặc Tu Trần hừ lạnh: “Cho dù là ai này cũng bao gồm cả Mặc Tử Hiên à? Hoặc là, mấy ngày trước bà ép cậu ta kết hôn với Chu Lâm, ép cậu ta đến bước đường cùng, cho nên cậu ta dứt khoát một là không làm hai là làm đến cùng…”

“Mặc Tu Trần, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, Chu Lâm, cô đừng tin những gì cậu ta nói. Cho dù Tử Hiên không thích cô, nó cũng sẽ không bao giờ ra tay với con của mình.”

Tiêu Văn Khanh vừa lo lắng vừa khó chịu, Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên đến đây chính là để châm ngòi ly gián.

Ngay từ đầu Chu Lâm đã nghi ngờ Tiêu Văn Khanh, nên cô ta đã gọi cho Ôn Nhiên để nhờ giúp đỡ, nhưng sau đó Tiêu Văn Khanh đã mắng cô ta một trận, sự nghi ngờ của cô ta đã không còn nữa.

Bây giờ, những lời nói của Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên lại một lần nữa khiến mầm mống nghi ngờ của cô ta nảy mầm, cô ta nhìn chằm chằm vào Tiêu Văn Khanh, yếu ớt nói: “Dì Tiêu, quả thật là Tử Hiên không thích đứa nhỏ trong bụng cháu.”

Tiêu Văn Khanh nghe xong hung hăng nhìn Mặc Tu Trần: “Cậu đã đạt được hiệu quả của việc châm ngòi ly gián rồi, bây giờ cậu có thể đi được rồi đấy.”

Ôn Nhiên không vui nói: “Dì Tiêu, sao bà có thể nói Tu Trần như vậy, anh ấy có lòng tốt muốn giúp tìm ra kẻ đã hại con của Chu Lâm. Bây giờ bà lại đuổi chúng tôi đi, chẳng lẽ bà không hề muôn chuyện này được tra rõ ràng sao?”

“Cô…”. truyện xuyên nhanh

Mọi ngụy biện của Tiêu Văn Khanh đều bị tan rã trong sự tức giận và oán hận Mặc Tu Trần và Ôn Nhiên, bà ta thực sự hận hai người họ đến chết. Nếu không phải hôm nay Ôn Nhiên nhiều chuyện, đứa con trong bụng của Chu Lâm đã biến mắt rồi.

Ôn Nhiên nhẹ nhàng thở dài, không nhìn Tiêu Văn Khanh sắc mặt đang tái nhọt nữa, cô quay sang nhìn Chu Lâm nói: “Cô phải nghỉ ngơi thật tốt, Tu Trần sẽ giúp cô tìm ra nguồn gốc của xạ hương đó, bất kể là ai muốn làm hại con cô, là một người mẹ, cô đều phải cố gắng hết sức để bảo vệ.”

Chu Lâm cảm kích liếc mắt nhìn Mặc Tu Trần, rồi lại gật đầu với Ôn Nhiên: “Nhiên Nhiên, hôm nay cảm ơn cô. Nếu không có cô, cục cưng của tôi chắc chắn sẽ…”

Cô ta nặng nề sụt sịt, nén nỗi buồn trong lòng rồi nói: “Cô yên tâm, dù có phải liều mạng tôi cũng sẽ bảo vệ đứa trẻ này, bởi vì, hiện tại đứa bé này là người thân duy nhát của tôi ở trên đời này.

Ba của cô ta đã mắt, bây giờ cô ta chỉ còn có đứa con trong bụng.

Ôn Nhiên nhàn nhạt nói ‘ừ’ một tiếng, cùng Mặc Tu Trần tay trong tay đi ra khỏi phòng bệnh.

Đi qua dãy hành lang dài, hai người đi thang máy xuống lầu, lúc này, Mặc Tu Trần ngắn người, không biết đang suy nghĩ cái gì?

Nếu đổi là lúc bình thường, anh nhất định sẽ hỏi cô có muốn đến phòng làm việc của Cố Khải ngồi không, Cố Khải cũng coi như là một người tham gia vào chuyện của Chu Lâm, những chuyện anh ấy biết không kém gì bọn họ.

Cho đến khi bước ra khỏi cửa bệnh viện cũng không thấy anh mở miệng, Ôn Nhiên cau mày nhẹ giọng hỏi: “Tu Trần, anh đang suy nghĩ cái gì thế?”

Mặc Tu Trần giật mình, cụp mắt xuống nhìn người phụ nữ ở trước mặt, trong sâu thẳm đáy mắt nổi lên một chút cảm xúc, nhưng lại nhanh chóng tan biến, anh mím môi, bình tĩnh nói: “Không có gì, đúng rồi, em còn muốn đến văn phòng của Cố Khải ngồi không, cậu ấy biết nhiều manh mối hơn chúng ta!”
— QUẢNG CÁO —