Ôn Nhiên ra khỏi phòng làm việc, Chu Lâm mới đuổi theo cô đi ra ngoài.
Lý Thiến cầm mấy hộp thuốc cùng thuốc tiêm đang ở phía trước đi đến, nhìn thấy Ôn Nhiên và Chu Lâm cùng nhau rời đi, kinh ngạc hỏi: “Nhiên Nhiên, em định đi đâu đấy?”
Ôn Nhiên nhìn lướt qua thuốc trong tay cô ấy, nhẹ nhàng nói: “Em đưa Chu Lâm đến bệnh viện, tiện thể nói với anh em một số chuyện, em sẽ quay lại ngay.”
Vật lộn trên đường một hồi, lúc Ôn Nhiên và Chu Lâm đến bệnh viện, đã là một giờ sau.
“Nhiên Nhiên, cô không cần đi cùng tôi đi kiểm tra đâu, tôi có thể tự mình đi.”
Sau khi vào viện, Chu Lâm cười nhìn Ôn Nhiên, nếu ở cùng cô thêm nữa cô ta sợ mình sẽ lỡ lời, khiến cô biết là Mặc Tu Trần đã sắp xếp để cô ta rời đi.
Ôn Nhiên gật đầu, bình tĩnh nói: “Được rồi, cô tự mình đi kiểm tra đi, tôi đi tìm anh Cố. Chờ khi nào cô rời đi, tôi đến đưa cô đi.”
“Không cần đâu, tôi đến ở một nơi mới, sắp xếp ổn định tôi sẽ liên lạc với cô.”
Chu Lâm theo bản năng từ chối, cô ta nói với Ôn Nhiên là mình đến thành phố khác, không hề nói là đi nước ngoài. Nhưng Mặc Tu Trần đã sắp xếp cho cô ta ra nước ngoài, cô ta đã đồng ý với Mặc Tu Trần sẽ không để Ôn Nhiên biết những chuyện này.
“Cô đi kiểm tra trước đi, chuyện đó nói sau.”
Trong mắt Ôn Nhiên xẹt qua một tia sắc bén, trên mặt lộ ra vẻ bình thản, thúc giục cô ta, xoay người đi vào thang máy.
Cố Khải vừa trở lại sau ca phẫu thuật, Ôn Nhiên gặp anh ở hành lang, anh vẫn đang mặc áo phẫu thuật, mồ hôi trên trán và sự mệt mỏi giữa hai lông mày, cho thấy thời gian và độ khó của ca phẫu thuật lần này của anh.
Bên cạnh anh còn có hai bác sĩ, ba người không biết đang nói chuyện gì, vừa ngắng đầu nhìn thấy Ôn Nhiên, ánh mắt của anh bỗng nhiên vui sướng, giọng nói sáng trong hô lên “Nhiên Nhiên!” tăng tốc độ của mình, đi về phía cô.
Ôn Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy anh bước nhanh đi tới, trên mặt cô nở nụ cười, dáng người mảnh khảnh đứng cách cửa phòng làm việc của anh một mét, chờ anh đi tới.
“Nhiên Nhiên, sao em lại tới bệnh viện? Đến gặp anh em à?”
Vẻ mệt mỏi giữa hai hàng lông mày của Cố Khải được thay thế bằng niềm vui, đôi mắt ngọc đen ấm áp và mềm mại nhìn cô.
“Chu Lâm đi kiểm tra sức khỏe, đúng lúc em rảnh nên đã đưa cô ấy đến đây. Anh Cố, anh vừa mỗ xong à?”
Cơ Khải gật đầu, thở ra một hơi dài, giải thích: “Từ chín giờ sáng đến giờ, buổi trưa chỉ nghỉ ngơi ăn cơm một lúc, nếu em đến đây sớm một chút sẽ không tìm được anh rồi. Đi thôi, vào trong rồi nói chuyện.”
Anh đặt tay lên vai cô, đẩy cô vào văn phòng.
“Nhiên Nhiên, em uống cái gì? Đồ uống hay là nước ấm.”
“Nước ấm đi ạ, thời tiết như này em không thích uống lạnh.”
Ôn Nhiên ngồi xuống ghé sô pha, nhìn Cố Khải rót cho cô một ly nước ấm, anh cầm một chai nước và mở nắp chai, sau khi uống gần hết, anh đi về phía cô và nói: “Con gái các em vào mùa đông uống nước ấm rất tốt cho sức khỏe, anh thích uống nước lạnh. Hôm nay trong lúc phẫu thuật đã xảy ra sự có, anh nóng người và đổ mồ hôi, anh thậm chí còn không có thời gian để uống nước.”
“Vậy thì, ca mổ có thành công không ạ?”
Trong mắt Ôn Nhiên thoáng hiện lên một tia lo lắng, Cố Khải là trưởng khoa phẫu thuật não, đặc biệt là nghe nói gần đây viện trưởng Cố không ở bệnh viện, những ca phẫu thuật khó khăn đó đều do anh ấy tự làm.
Cố Khải nhướng mày, mỉm cười tự tin và đầy tự hào: “Nhiên Nhiên, có anh ở đây, có thể không thành công sao?”
Anh ngồi xuống ghế sô pha đối diện với Ôn Nhiên, thân hình thon dài dựa vào lưng ghé, tùy ý dựa vắt chéo chân, anh thật sự không hề coi cô là người ngoài: “Nhiên Nhiên, em tới tìm anh là có chuyện gì sao?”
Ôn Nhiên cười đùa: “Phải có chuyện gì thì em mới có thể đến gặp anh à, em đến thăm anh đó bác sĩ Cố, không được sao?”
: “Haha, được chứ, mỗi ngày em đến thăm anh anh rất vui vẻ đó”
Có Khải bật cười, thực ra anh muốn nói, Ôn Nhiên chuyển đến nhà anh ở, để anh sớm tối đều có thể nhìn thấy cô, như vậy mới vui vẻ.
Tuy nhiên, lời nói như vậy chỉ có thể nghĩ trong lòng, ít nhất hiện tại anh không thể nói ra, một khi nói ra, e rằng sẽ làm cho cô nhóc có tâm tư nhạy cảm này sợ hãi.
Ôn Nhiên đang cầm cốc, chờ Cố Khải cười xong cô mới mở miệng nói: “Anh Cố, em có chuyện muốn anh giúp đỡ.”
Cố Khải thu lại nụ cười, nhìn vẻ mặt do dự của cô rồi nói đùa: “Anh biết ngay là em không có chuyện gì thì sẽ không chạy đến cửa tìm anh mà, em không cần khách sáo với anh đâu. Em nói đi, có chuyện gì thế, chỉ cần anh có thể giúp em, cho dù vào dầu sôi lửa bỏng anh bảo đảm lông mày cũng sẽ không nhíu.”
Chút lo lắng và do dự trong lòng Ôn Nhiên bị lời nói hài hước của anh làm tan biến, giữa hai lông mày của cô lại hiện ra nụ cười nhẹ, cô nói thẳng: “Em nhớ lúc trước anh đã nói với em, bệnh tình của Tu Trần có chữa được hay không thì anh không biết, bây giờ bệnh của anh ấy khỏi rồi, có phải là điều đó có nghĩa anh ấy rất mạnh khoẻ.”
Cố Khải hơi giật mình, có chút bất ngờ với những lời này của Ôn Nhiên.
Người thông minh như anh, Ôn Nhiên mở đầu, rất nhanh anh liền đoán được cô định nói gì sau đó, nghĩ đến Mặc Tu Trần £ `. £ ` m”ụ:Ä „ R À:Á “
mây ngày trước đên làm “kiêm tra”, còn câm theo giây chứng nhận chẩn đoán vô sinh rời khỏi bệnh viện, trong lòng anh bỗng có một cảm xúc khó tả trào dâng, mang theo chút xót xa.
Nhìn thấy Cố Khải giật mình, Ôn Nhiên chớp mắt nghỉ ngờ, nhẹ nhàng với anh: “Anh Có!”
Cố Khải thu hồi suy nghĩ của mình, cong môi cười, dịu dàng nói: “Đúng vậy, theo lẽ thường mà nói thì bệnh của cậu ấy đã được chữa khỏi, có lẽ là khỏe mạnh.”
Ôn Nhiên nghe vậy vui mừng khôn xiết, buột miệng nói: “Vậy có nghĩa là có thể có con ạ?”
Thật ra cô cũng không biết tại sao mình ở trước mặt Cố Khải lại sẽ nói những chuyện này, cô sẽ không có nhiều lo lắng như vậy. Nếu nói chuyện này với Đàm Mục và Lạc Hạo Phong, cô nhất định sẽ không trực tiếp và tự nhiên như này.
Có lẽ là bởi vì Cố Khải là một bác sĩ, mà anh còn luôn lấy thân phận như một người anh đối xử tốt với cô.
Vô hình chung, cô đã coi anh như anh trai Ôn Cẩm của mình, cô nói những lời này với anh mà không có chút ngượng ngùng.
Cố Khải kinh ngạc nhìn Ôn Nhiên, cười nói: “Nhiên Nhiên, em vội vàng muốn có con như vậy làm gì, không lẽ em sợ một ngày nào đó Tu Trần sẽ thay lòng, hay là Tu Trần khiến em không yên lòng?”
Ôn Nhiên cười lắc đầu: “Không phải đâu ạ, bởi vì anh ấy không phải là loại đàn ông đa tình. Em hoàn toàn tin tưởng mình có thể cùng anh ấy chung sống cả đời, mới muốn sinh con.”
Giọng nói hơi dừng lại, Ôn Nhiên lại cất tiếng nói, mang theo vẻ dịu dàng và đau lòng: “Tuổi thơ của Tu Trần quá cô đơn, không giống như em, em lớn lên trong một gia đình hạnh phúc có ba mẹ và anh trai yêu thương. Em muốn sinh con cho anh ấy, có con mới trở thành một gia đình trọn vẹn, một hạnh phúc trọn vẹn.”
Bởi vì Mặc Tu Trần mà tâm trạng của Ôn Nhiên bị tác động, nên cô không chú đến, khi cô nói mình lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, có ba mẹ và anh trai yêu thương, trong mắt của Cố Khải thoáng qua một tia đau khổ.
Trong lòng Ôn Nhiên, vợ chồng Ôn Hồng Duệ chính là cha mẹ ruột của cô, còn Ôn Cẩm là anh trai ruột của cô, tuổi thơ của cô quả thực hạnh phúc hơn Mặc Tu Trần gấp nhiều lần.
Đáng lẽ Cố Khải phải vui mừng, nhưng trong lòng anh lại đầy đau khổ, chua xót. Nhiên Nhiên là em gái ruột của anh, nhưng anh đã không cùng cô trưởng thành. Khi cô đau khổ và tiếc nuối vì mình đã vắng mặt trong thời thơ ấu của Mặc Tu Trần, nỗi đau trong lòng Cố Khải không ít hơn cô chút nào.