Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 291



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chương 291

“Tiệc xã giao tối nay cậu vẫn đưa Ôn Nhiên đi cùng à?”

Trong phòng làm việc im lặng máy phút, Đàm Mục và Lạc Hạo Phong đang phì phèo hút thuốc. Mặc Tu Trần chìm vào suy nghĩ của chính mình, không biết anh đang suy nghĩ cái gì.

Sau khi gẫy tàn thuốc vào trong gạt tàn, Đàm Mục lại lên tiếng.

Mặc Tu Trần nhíu mày: “Không, tâm trạng cô ấy không tốt, sẽ không thích những bữa tiệc như vậy. Để Trình Giai đi đi, theo tin đồn bên ngoài thì người kia rất dâm đãng, vừa hay cô ta có thể xử lý được.”

Lạc Hạo Phong bật cười: “Có vẻ như Trình Giai rất hưởng thụ ánh mắt của những người đàn ông đó, chắc là Tiêu Văn Khanh đã dạy cô ta cách quyền rũ đàn ông. Tu Trần, cậu thật sự để cho cô ta phát huy giá trị tốt nhất của cô ta đó.”

Trong mắt của Mặc Tu Trần loé lên một tia chế nhạo, đây.

là Trình Giai tự nguyện.

Mặc Tu Trần nghiêng người, anh từ trong túi lấy điện thoại di động ra, cùng lúc bám điện thoại anh đã dặn dò Đàm Mục và Lạc Hạo Phong về công việc rồi đuổi bọn họ đi.

Chuông điện thoại vang lên máy lần rồi mới được nhắc máy, lần này là giọng nói của Ôn Nhiên, giọng của cô có chút khàn khàn phảng phát có chút ngái ngủ, nghe vào tai anh cảm giác như có ánh mặt trời ấm áp làm tan đi cái lạnh giữa hai hàng lông mày, sự dịu dàng ẩn hiện trong đôi mắt đen: “Nhiên Nhiên, em đang ngủ à?”

Chính xác mà nói là Ôn Nhiên bị nhạc chuông điện thoại di động đánh thức, cô liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu bên cạnh, nhẹ nhàng bước xuống giường, đi tới cửa sổ cao từ trần đến sàn, nhẹ nhàng đáp: “Vâng, em ở nhà Tiểu Tiểu ngủ một lúc, cuộc họp kết thúc rồi à anh?”

“Có phải anh đã làm em tỉnh giác.”

Mặc Tu Trần dựa vào sô pha, dấu vét lười biếng leo lên giữa hai hàng lông mày dịu dàng, nghe Ôn Nhiên nói cô đang ngủ, anh đột nhiên cũng cảm thấy rất buồn ngủ.

Tối hôm qua, cả đêm Ôn Nhiên không ngủ, bản thân anh cũng gần như cả đêm không ngủ.

Anh vừa đi làm là bắt đầu lao vào làm việc ngay, vừa rồi anh có một cuộc họp kéo dài mấy tiếng đồng hò, đối phó với những cổ đông tự cho mình là đúng đó. Lúc này anh mới được rảnh rỗi một lúc, cảm thấy thật sự buồn ngủ.

“Buổi họp diễn ra tốt đẹp chứ?”

Ôn Nhiên không trả lời câu hỏi của anh, cô quan tâm hỏi.

“Ừ, mọi chuyện tốt đẹp, Mặc Tử Hiên đã rời khỏi công ty rôi.”

Mặc Tu Trần dứt khoát nghiêng người ở trên ghế sô pha, anh kẹp điện thoại giữa hai bên tai và vai: “Nhiên Nhiên, buổi tối anh có buổi xã giao, em ở nhà Bạch Tiểu Tiểu ăn tối xong đợi anh kết thúc xã giao rồi qua đón em hay là để lát nữa anh bảo Tiểu Lưu đến đón em về nhà.”

“Em ở nhà Tiểu Tiểu đợi anh.”

Mặc Tu Trần nói chuyện phiếm với Ôn Nhiên một lúc, cho đến khi có người gõ cửa anh mới kết thúc cuộc gọi.

Sau khi nói chuyện điện thoại với Mặc Tu Trần xong, Ôn Nhiên lại gọi điện cho anh trai Ôn Cẩm, hai anh em Ôn Cảm nói chuyện phiếm một lúc, Bạch Tiểu Tiểu tỉnh dậy thì hai cô cùng nhau xuống lầu, nhờ mẹ Bạch dạy cô nấu ăn.

Bạch Tiểu Tiểu không có hứng thú với việc học nấu ăn, cô ấy ở một bên xem náo nhiệt.

Mẹ Bạch giảng cho Ôn Nhiên một lượt, cô tự mình làm, cô đã có kinh nghiệm nấu ăn nên đương nhiên sẽ không giống như lần đầu tiên ở nhà Lý Thiền, lần đầu tiên cô nấu vừa khó coi vừa không ngon.

Lần này, cô làm một lần đã ngon. Cả nhà vô ngồn như hình gõ tìm đọc khích lệ nhóm lên chương tốt nhé!

Bạch Tiểu Tiểu cố ý cường điệu kêu lên: “Nhiên Nhiên, cậu thật giỏi nha, sao trước đây tớ lại không biết cậu còn có tài nấu ăn chứ.”

Mẹ Bạch trừng mắt nhìn con gái, cười mắng: “Con nghĩ Nhiên Nhiên giống con chắc, cái gì cũng không biết.”

“Mẹ, có phải cái gì con cũng không biệt đâu, con biệt ăn nhai”

Bạch Tiểu Tiểu trực tiếp động tay, cô ấy cầm một con cá chiên bé lên ăn, bị mẹ đánh vào đầu cũng thấy không sao, cô ấy cười toe toét rồi trốn khỏi bếp.

Sau khi ăn xong cá chiên bé, Bạch Tiểu Tiểu đi vào phòng bếp kéo Ôn Nhiên, cười nói: “Nhiên Nhiên, tay nghề của cậu tốt như vậy, tối nay cậu nhất định phải nấu cho tớ ăn.

Đi, bây giờ chúng ta đi siêu thị mua nguyên liệu, tối nay cậu trổ tài một trận.”

“Vậy được, các con đi đi, đúng lúc mẹ cũng nghỉ ngơi một lát.”

Mẹ Bạch vui vẻ đồng ý, lúc trưa Ôn Nhiên đến nhà bọn họ, vẻ mặt của cô rất kém, mặc dù lúc này đã khá hơn nhưng nụ cười của cô lúc nào cũng đượm buồn, bà đoán là cô nghĩ đến mẹ mình.

Đi dạo với con bé Tiểu Tiểu cũng tốt.

Cuối thu thời tiết ban ngày rất ngắn, mới năm giờ mặt trời lặn, trời đất dần dần phủ một tầng xám xịt, gió thổi bên tai nhẹ nhàng mát mẻ.

Nhà của Bạch Tiểu Tiểu cách siêu thị không xa, chạng vạng cô ấy và Ôn Nhiên nắm tay nhau đi dạo trên đường.

Sau khi mua rất nhiều nguyên liệu trong siêu thị, mặc dù Bạch Tiểu Tiểu nói để Ôn Nhiên nấu cho mình ăn một bữa, nhưng khi mua nguyên liệu cô ấy lại chọn một số món Ôn Nhiên thích ăn.

Ra khỏi siêu thị thì trời đã nhá nhem tối.

Bạch Tiểu Tiểu xách túi bằng cả hai tay, Ôn Nhiên xách ít hơn cô ấy một nửa.

“Nhiên Nhiên, hay là tối nay cậu ngủ với tớ đi, đã lâu rồi cậu không ngủ ở nhà tớ rồi đó.” Bạch Tiểu Tiểu cười nhìn Ôn Nhiên, lúc trước Ôn Nhiên đến nhà cô ấy chơi đến muộn thì ngủ lại ở nhà cô ấy luôn.

Cô ấy đến nhà của Ôn Nhiên cũng như vậy, như đang ở nhà của chính mình.

Từ lúc nhà cô xảy ra chuyện thì chớp mắt đã qua mấy tháng rồi, đầy là lần đầu tiên cô đến nhà cô ấy chơi cả ngày, cô ấy có chút không nỡ.

Hai người vừa đi vừa nói chuyện về nhà, thỉnh thoảng bên tai vang lên những tiếng còi xe khó chịu, khi sang đường thì các cô đã muộn một hai giây, đúng lúc gặp đèn đỏ.

“Nhiên Nhiên, thế nào?”

Bạch Tiểu Tiểu quay lại nhìn Ôn Nhiên, chờ cô trả lời.

Ôn Nhiên cười lắc đầu: “Không được, tớ đã hứa với Tu Trần rồi, sau khi anh ấy kết thúc xã giao thì sẽ đến đón tớ.”

Bạch Tiểu Tiểu mím môi: “Trọng sắc khinh..a, Nhiên Nhiên, cẩn thận!”

Cô ấy còn chưa nói từ ‘bạn’ thì giọng nói của cô ấy đột nhiên thay đổi.

Ở phía sau Ôn Nhiên có một chiếc xe việt dã màu đen đâm vào họ, ánh sáng chói lóa chiều vào mắt cô ấy.

Ôn Nhiên đang quay lưng về phía chiếc xe đang lao tới, nghe Bạch Tiểu Tiểu nói xong cô liền sửng sốt quay đầu lại, tuy nhiên đã quá muộn, không biết chiếc xe đó từ xa chạy tới hay là đã đậu ở cách đó không xa, ngay lúc này…

— QUẢNG CÁO —