Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 355



Chương 355:

 

Lời nói của Lạc Hạo Phong bị Mặc Tu Trần cắt ngang, _ giữa lông mày của anh ngưng tụ một tầng băng giá: “Đàm Mục, cậu thu thập chứng cứ trước đi, việc còn lại tôi sẽ xử lý”

 

“Chủ thầu bị đánh còn đang nằm trong bệnh viện của chúng tôi thì tôi sẽ giúp các cậu trông chừng anh ta, đến lúc đó để cho anh ta nói ra sự thật là được.”

 

Cố Khải chậm rãi phun ra một câu, không thể xem nhẹ tên chủ thầu kia, anh ta là nhân vật quan trọng.

 

“Ừ, còn có tài xế cần cầu đang bị tạm giam kia nữa, tôi sẽ chào hỏi bọn họ.”

 

Đàm Mục bổ sung thêm một câu, về vấn đề này lời của anh ta càng có tác dụng hơn.

 

Chẳng máy chốc công việc đều đã được giao, bầu không khí trở lại bình thường, Lạc Hạo Phong dẫn đầu đứng dậy vươn eo: “Nếu không có chuyện gì thì tôi về trước đây, đói quá rồi.”

 

“Hạo Phong, tôi đi cùng cậu.”

 

Đàm Mục cũng đứng dậy, Mặc Tu Trần đã trở lại, anh ấy không cần bảo vệ Ôn Nhiên nữa. Đột nhiên anh ấy cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, sự trống rỗng ở sâu trong lòng không có ai biết cũng được anh ấy che đậy.

 

“Hạo Phong, Đàm Mục, hay là tôi mời các cậu uống rượu – nhé, hiếm khi tối nay tôi không phải trực.”

 

Không đợi Mặc Tu Trần đuổi người, Cố Khải cũng biết điều đứng lên, ba người vừa đi vừa cười nói rời khỏi văn phòng.

 

Cánh cửa văn phòng đóng lại, giọng nói của họ nhỏ dân.

 

Trong phòng làm việc đột nhiên yên tĩnh lại.

 

Ôn Nhiên mím nhẹ môi, ánh mắt yên lặng nhìn Mặc Tu Trần, cảm xúc trong lòng cô vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.

 

Mặc Tu Trần cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt ngắn nước của cô, nhìn thấy tất cả suy nghĩ trong lòng cô, tim anh như thắt lại, anh đưa tay lên ôm đầu cô thì thào: “Nhiên Nhiên!”

 

Ôn Nhiên còn chưa trả lời thì đôi môi gợi cảm của anh đã hạ xuống!

 

Nỗi nhớ nhung nhiều ngày thông qua kẽ răng và bờ môi truyền đến trái tim của đối phương, Ôn Nhiên không từ chối mà chủ động đáp lại anh. Trong nháy mắt, nhiệt độ trong phòng làm việc tăng lên vùn vụt.

 

Không khí trở nên bịn rịn mập mờ.

 

Hơi thở đan vào nhau thật chặt.

 

Mọi muộn phiền đều bỏ lại sau lưng, lúc nảy chỉ còn lại kích thích giác quan và nhu cầu sinh lý, từ dịu dàng đến cuồng nhiệt, từ nhẹ nhàng đến gấp gáp…

 

Không lâu sau, Ôn Nhiên không nhịn được rên rï!

 

“Tu Trần, vào trong phòng đi anh.”

 

Khi làn da mỏng manh của cô tiếp xúc với không khí, có chút mát lạnh, cô nắm lấy lòng bàn tay nóng bỏng chạm vào người mình, thân thể Ôn Nhiên được lòng bàn tay anh vuốt ve, rung động như lá rơi xuống biển, không còn chỗ dựa.

 

Chút lý trí còn tồn tại đã nhắc nhở cô, cửa văn phòng vẫn chưa khóa.

 

Hơi thở của Mặc Tu Trần nặng nề, những nụ hôn rơi trên làn da cô dày đặc như mưa phùn và nóng bỏng như lửa.

 

Anh chống lại ý muốn cô ngay lập tức, kiên nhẫn hôn lên từng tắc da thịt của cô.

 

“Nhiên Nhiên, em lạnh không?”

 

Lòng bàn tay anh quá nóng, đối lập với nó là làn da của cô rất mát, mềm mượt như tơ lụa.

 

“Cửa, chứa…”

 

Ôn Nhiên còn chưa kịp nói xong đã bị sự vui sướng mãnh liệt đập tan lý trí, cô theo bản năng vươn tay nắm lấy bàn tay to lớn của Mặc Tu Trần, anh cười trầm thấp, tạm thời buông cô ra, anh đứng dậy sải bước đi về phía cửa.

 

Một lúc sau, anh trở lại, nụ hôn dịu dàng, ghé vào tai cô: “Nhiên Nhiên, anh khóa cửa rồi, hiện tại ở công ty không có ai, em đừng lo lắng.”

 

Ý của anh là, anh muốn làm điều đó với cô ở ngay trong văn phòng này.

 

Mặc dù thời tiết bên ngoài lạnh, nhưng nhiệt độ trong phòng không đổi, vận động kiểu này chẳng những không _ bị lạnh mà còn nóng đổ mò hôi.

 

Ôn Nhiên muốn phản kháng, nhưng lời phản kháng đã bị thay thế bằng những tiếng rên rỉ không kiềm chế được.

 

Giây tiếp theo, Mặc Tu Trần hôn lên môi cô, không còn dịu dàng như lúc đầu, nụ hôn này rất hoang dã và tùy ý, không hề giấu giếm khát vọng của anh về cô: “Nhiên Nhiên, Nhiên Nhiên, em muốn không?”

 

Anh không chỉ thích làm chuyện ấy ở những nơi khác nhau với cô mà anh còn thích cô chủ động với anh, dường như như vậy càng có thể thỏa mãn tâm lý đàn ông của anh.

 

Không biết đã qua bao lâu, mây mưa dừng, Ôn Nhiên đã mệt lử.

 

Ở trên giường trong phòng nghỉ, Mặc Tu Trần thoả mãn ôm người phụ nữ vào lòng, ngón tay mảnh khảnh nghịch mái tóc mềm mượt của cô, ánh mắt tràn đầy trìu mến: “Nhiên Nhiên, em có mệt không?”

 

“Mệt!”

 

Ánh sáng phản chiếu khuôn mặt của cô vì tình yêu mà ửng hồng, đôi mắt mọng nước tràn đầy mê ly.

— QUẢNG CÁO —