Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 366



Chương 366:

 

Mặc Tu Trần lạnh lùng nói, anh chàng này thật không có lễ phép, trước kia anh không cảm tháy thói quen xấu này của Lạc Hạo Phong có gì không tốt, chỉ là hiện tại trong thời gian anh ở một mình với Ôn Nhiên không thích bị người khác làm phiền.

 

Anh ấy xuất quỷ nhập thần, đến cũng không thèm gõ cửa, nếu anh đang làm chuyện gì đó thân mật với Ôn Nhiên chẳng phải sẽ bị nhìn thấy hết sao.

 

Lạc Hạo Phong nhướng mày, khoa trương nói: “Được rồi, lần sau tôi sẽ gõ cửa trước, nếu nhìn thấy thứ gì đó không thích hợp với trẻ em, người bị thương cũng là tôi mà.”

 

Lời này vừa dứt, Lạc Hạo Phong lập tức thu lại sắc mặt đùa giỡn, nghiêm túc hỏi: “Tu Trần, mới vừa rồi tôi đụng phải ông già nhà cậu trong thang máy, hình như ông ấy rất tức giận, có phải do cậu chọc không thế?”

 

“Lắm chuyện!”

 

Mục Tu Trần sải bước tới sau bàn làm việc, Ôn Nhiên cũng trở lại vị trí của mình, để lại một mình Lạc Hạo Phong đứng một mình ở giữa văn phòng, anh ấy hết nhìn Ôn Nhiên lại quay sang Mặc Tu Trần nhíu mày nói: “Ông ấy dẫn Mặc Tử Hiện đến phòng là việc của mình, tôi nghĩ là muốn khôi phục lại chức vị trước kia của cậu ta, bước kế tiếp chắc cậu sẽ nhận được thông báo họp.”

 

“Đàm Mục vẫn chưa tới à?”

 

Mục Tu Trần không có chút hứng thú nào với hành động của Mặc Kính Đẳng, anh cúi đầu nhìn đồng hồ, lúc này có lẽ Đàm Mục đã sắp đến.

 

Quả nhiên vừa nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo liền tới ngay lập tức.

 

Ngoài phòng làm việc truyền đến hai tiếng gõ cửa, sau đó Đàm Mục đầy cửa đi vào.

 

*Gõ hay không gõ này cũng có khác nhau máy đâu!”

 

Lạc Hạo Phong không phục nhìn Đàm Mục còn chưa được “Đồng ý” đã tiến vào, anh ấy còn gõ cửa làm cái gì, chỉ tốn công vô ích.

 

Đàm Mục hờ hững liếc nhìn Lạc Hạo Phong: “Tôi vừa gọi cho cục cảnh sát, rất nhanh sẽ có kết quả.”

 

Anh ấy đang đề cập đến vụ tai nạn công trường.

 

Khóe miệng Mặc Tu Trần nở nụ cười hài lòng: “Đàm Mục, chuyện Dương Tân Phát chết cậu làm rất tốt.”

 

Đàm Mục nhìn nụ cười ‘quỷ dị của Mặc Tu Trần, lông mày.

 

tuần tú nhăn lại, bắt gặp ánh mắt khác thường của Lạc Hạo Phong cũng chỉ thờ œ nhếch môi, không nhanh không chậm trả lời: “Đó không phải là chủ ý của cậu sao, tôi còn nghĩ kinh nghiệm của cậu phong phú thật đấy!”

 

Ý nói Mặc Tu Trần càng hiểu rõ dưới tình huống nào thì sẽ chết vì làm tình quá độ!

 

“Ha ha hai”

 

Lạc Hạo Phong ôm bụng cười lăn lộn, ánh mắt mập mờ nhìn Mặc Tu Trần: “Tu Trần, đúng là cậu dạy Đàm Mục, điểm này tôi rất tin tưởng, dù sao cậu cũng là người có nhiều kinh nghiệm nhất.”

 

Mặc Tu Trần không ngờ Đàm Mục lại nói ra một câu như vậy, nhìn ánh mắt mập mờ của Lạc Hạo Phong cùng vẻ mặt bình tĩnh của Đàm Mục, anh lạnh nhạt nói: “Hai người muốn có kinh nghiệm không phải dễ lắm sao? Tối nay tôi mời khách, gọi đến một đám người đẹp vóc dáng nóng bỏng để các cậu học hỏi kinh nghiệm.”

 

“Cậu không phải cũng từng học qua đấy chứ, ý tôi là trước khi gặp Ôn Nhiên ấy.”

 

Lạc Hạo Phong nở nụ cười đầy ẩn ý, Ôn Nhiên ở bên cạnh ngồi im ở vị trí của mình, giống như không thèm quan tâm đến cuộc nói chuyện của ba người bọn họ, giữa hai hàng lông mày hiện lên vẻ trầm tĩnh.

 

Mặc Tu Trần trừng mắt nhìn anh ấy, nói sang chuyện khác: “Ngày hôm qua ở sân bay tôi có nói hôm nay sẽ có nhà báo đến, Hạo Phong, lát nữa cậu thông báo cho mọi người, ba giờ chiều nay sẽ tổ chức họp báo.”

 

“Được!

 

Lạc Hạo Phong sảng khoái trả lời, sau khi cười đùa xong, anh ấy trở lại dáng vẻ bình thường, bàn bạc mấy chuyện trọng yếu với Mặc Tu Trần rồi mới xoay người rời khỏi phòng làm việc.

 

Đàm Mục bước tới bàn làm việc, lấy ra một thẻ USB ra đưa cho Mặc Tu Trần: “Đây là lúc tôi đang thu thập chứng cứ của Dương Tân Phát thuận tiện lấy được, bên trong có một số chuyện liên quan đến ông già nhà cậu, cho cậu này, có lẽ cậu sẽ cần dùng đến nó.”

 

Mặc Tu Trần hiểu ý Đàm Mục, anh nhận lấy thẻ USB rồi gật đầu: “Về phía gia đình của người đã mắt bên kia, lúc trước Nhiên Nhiên cam kết nên đến lúc đó còn cần Nhiên Nhiên ra mặt, Đàm Mục, cậu cũng biết tình huống khi ấy nên những chuyện kia cậu sắp xếp một chút nhé.”

 

“Được, tôi biết!”

 

Cho dù Mục Tu Trần không nói, Đàm Mục cũng biết Ôn Nhiên nhất định sẽ ra mặt.

— QUẢNG CÁO —