Cưới Trước Yêu Sau: Mặc Thiếu Sủng Vợ Thành Nghiện

Chương 388



Chương 388:

 

Ngoài cửa sổ, một tia sáng vàng vọt vào từ khung cửa sổ đang hé mỏ, chiếu vào mặt trái của anh, khuôn mặt vốn đã đẹp trai của anh ánh lên tia sáng chói mắt.

 

Anh nói chuyện điện thoại hoàn toàn không có cảm xúc, đôi lông mày rộng rất đẹp trai.

 

Ôn Nhiên đứng ở thang lầu, nhìn anh đến ngây người.

 

Vừa ngẳng đầu lên, Mặc Tu Trần liền nhìn thấy Ôn Nhiên đang đứng ở cầu thang, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của cô, anh dừng lại, giọng nói của Lạc Hạo Phong vui vẻ vang lên bên tai anh: “Tu Trần, lần này coi như là trả thù cho Ôn Nhiên. Mặc Tử Hiên muốn ở lại công ty, vậy thì cậu ta sẽ trở thành trò cười của toàn công ty. “

 

“Tu Trần…”

 

Không thể nghe thấy câu trả lời của Mặc Tu Trần, giọng nói của Lạc Hạo Phong có chút nghi ngờ.

 

“Lát nữa đến công ty nói sau.”

 

Mặc Tu Trần hoàn hồn lại, trực tiếp cúp điện thoại.

 

Anh đứng dậy sải bước đi tới chỗ Ôn Nhiên, cô đã bước xuống máy bước.

 

Vừa rồi, khi cô đang ngắm nhìn anh, cô đã bị anh bắt gặp, cô đỏ mặt vì xấu hỗ.

 

“Nhiên Nhiên, hôm nay không có việc gì, nếu em mệt thì có thể ở nhà nghỉ ngơi, không cần đến công ty đâu.”

 

Ánh mắt anh dừng lại ở trên khuôn mặt trắng nõn hơi ửng hồng của cô, đôi mắt sâu thẳm của Mặc Tu Trần tràn đầy ý cười.

 

“Đàm Mục nghỉ phép, em mà không đi anh sẽ bận lắm đó.”

 

Ôn Nhiên không muốn anh đi làm một mình, ngoài ra, họ phải cùng nhau đến nhà người đã khuất.

 

“Chúng ta không cần đến tham dự tang lễ của người đã khuất nữa, lát nữa anh để Đàm Mục đi, chúng ta ăn sáng trước đi.”

 

Tối hôm qua, sau khi Đàm Mục biết Ôn Nhiên suýt nữa bị ức hiếp, anh ấy lập tức chủ động hoãn lại kỳ nghỉ, để Mặc Tu Trần an ủi Ôn Nhiên, hôm nay anh ấy sẽ đến dâng hương cho người đã khuất.

 

Mà Lạc Hạo Phong, vào thời điểm đó đã đi theo Mặc Tử Hiên, thật không may anh ấy đã chụp được toàn bộ quá trình anh ta và Đồng Thi Thi ở trên xe.

 

Để đạt được hiệu quả, Lạc Hạo Phong đã chụp thêm một vài bức ảnh của Đồng Thi Thi, đều là những bức ảnh mà trước đây cô ta bồi khách hàng ở trong khách sạn Nam Cầm, tất cả đều đưa cho giới truyền thông.

 

Sáng nay, các tờ báo truyền thông lớn đều đưa tin rằm rộ về việc Mặc Tử Hiên và Đồng Thi Thi chơi trò xe chấn.

 

Điều quan trọng nhát là người phụ nữ đó không phải là bạn gái của anh ta, cũng không phải là một cô gái trong trắng, mà là gái tiếp khách.

 

Một người phụ nữ bản thỉu như vậy, mà cậu chủ nhỏ nhà họ Mặc cũng lên được.

 

Thực sự khiến tập đoàn MS cảm thấy xấu hỏ theo.

 

“Nhiên Nhiên, em có muốn đọc báo của ngày hôm nay không.”

 

Mặc Tu Trần cầm tờ báo đưa cho Ôn Nhiên, cô có chút kinh ngạc cầm lấy tờ báo, vừa nhìn thấy nội dung trên đó cô lập tức kinh ngạc trợn tròn mát: “Người này là Đồng Thi Thị? Tiểu Lưu có biết không?”

 

“Cậu ấy biết cũng tốt, qua hai ngày nữa sẽ không sao nữa đâu.”

 

Hôm trước Tiểu Lưu bị Mặc Tu Trần tách ra, tối hôm anh trở về anh cũng đã gọi điện thoại gọi cậu ta quay lại.

 

Tối hôm qua, Tiểu Lưu đến đón Lạc Hạo Phong và Đàm Mục, lúc đó cậu ta liền biết Đồng Thi Thi và Mặc Tử Hiên đang làm chuyện kinh tởm ở trong xe.

 

Ôn Nhiên cau mày, Tiểu Lưu thực sự là động lòng với Đồng Thi Thi.

 

Nhưng mà, sớm muộn gì cậu ta cũng sẽ biết: “Anh nói cũng đúng, Tiểu Lưu biết sớm thì dứt ra khỏi đoạn tình cảm này sớm, đây cũng là chuyện tôt.”

 

“Ừ, chúng ta đi ăn sáng đi, lát nữa đến công ty xem kịch.”

 

Mặc Tu Trần ôm Ôn Nhiên cùng nhau bước vào nhà ăn.

 

Trong phòng ngủ của một căn hộ nào đó, Mặc Tử Hiên và Đồng Thi Thi còn đang ở trong trận chiến kịch liệt. Vẫn chưa biết mình đã xuất hiện trên các tiêu đề ngày hôm nay.

 

Mặc Tử Hiên phát tiết lên người Đồng Thi Thi, trong lòng anh ta vẫn còn đang nghĩ không biết nên làm thế nào để biến Ôn Nhiên thành người phụ nữ của mình, liệu có nên nghe theo lời mẹ mình hay không.

 

Trong thời gian anh ta bị đuổi ra khỏi nhà, anh ta bị người của Mặc Tu Trần và Mặc Kính Đằng theo dõi, anh ta không liên lạc với Tiêu Văn Khanh. Nhưng khi anh ta quay về nhà cũ nhà họ Mặc, Tiêu Văn Khanh đã lập tức liên lạc với anh ta, tẩy não anh ta…

— QUẢNG CÁO —