Ôn Nhiên mỉm cười với anh, đứng dậy, đi đến bên giường, mở ngăn kéo lấy ra một bản kế hoạch.
Đáy mắt Mặc Tu Trần loé lên một tia sáng, anh nheo mắt, cúi đầu, gắp quả trứng bỏ vào miệng.
Khi Ôn Noãn cầm bản kế hoạch quay trở lại, nụ cười trên mặt cô có chút mất tự nhiên, cô quay lại số pha ngồi xuống, mở bản kế hoạch lên bàn tà bằng gỗ nguyên chất, giới thiệu với Mặc Tu Trần: “Cái này, là bản kế hoạch của công ty ba Tiểu Tiểu. Cô ấy cầu xin tôi để anh xem kế hoạch này, kết quả thế nào cũng không quan trọng, miễn là anh xem nó.”
Bị Mặc Tu Trần nhìn, Ôn Nhiên cứng đờ cười, giống như sợ anh tức giận, ngay từ đầu cô đã nói rõ thái độ của mình, không nhất định để anh và công ty của ba Tiểu Tiểu hợp tác, mà chỉ là cho bọn họ một cơ hội thôi.
Cơ thể Mặc Tu Trần hơi nghiêng sang một bên, ánh mắt thản nhiên nhìn cô, trong chân mày không lộ ra vẻ cảm xúc.
Nụ cười trên mặt của Ôn Nhiên tắt dần, môi cô khế mím lại, đó có thể là vì ở quá gần anh, cô cảm thấy hơi thở dồn dập, không giải thích được mà trở nên căng thẳng.
Mặc Tu Trần chỉ nhìn cô, không nói chuyện, nhưng khiến người ta cảm thấy bị áp bức.
Thật lâu sau, Ôn Nhiên không nhịn được bị áp bức, bàn tay nhỏ bé khẽ vươn ra bàn tra, chuẩn bị lấy lại bản kế hoạch, ngày mai sẽ giải thích với Tiểu Tiểu sau.
Ở bên cạnh, Mặc Tu Trần đột nhiên lên tiếng, từ tính trầm giọng hỏi chuyện không liên quan đến bản kế hoạch: “Em và Bạch Tiểu Tiểu rất thân thiết?”
Đột nhiên khi nghe thấy anh nói chuyện, bàn tay Ôn Nhiên đang chuẩn bị chạm vào bản kế hoạch, kinh hãi co rút lại, đột nhiên ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh, cô vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Tiểu là bạn thân nhất của tôi, khi nhà tôi xảy ra chuyện, cô ấy là người duy nhất ở lại với tôi.”
“Mặc Tu Trần, không phải tôi muốn anh đồng ý hợp tác với công ty của chú Bạch, nhưng Tiểu Tiểu tìm đến tôi, tôi nghĩ, anh có thể xem qua. Thật sự không phải tôi muốn anh đồng ý hợp tác đâu, tôi bảo đảm đó!”
Để thể hiện sự chân thành của mình, cô còn gio bàn tay nhỏ bé của mình lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn anh.
Vẻ mặt của Mặc Tu Trần dịu đi, mỗi lần nhìn thấy dáng vẻ vừa lo lắng vừa đáng yêu của cô, anh không khỏi mềm lòng, đưa tay lên xoa xoa tóc cô, nhẹ nhàng nói: “Đặt lại trên bàn đầu giường đi, chờ anh ăn xong tô mì này sẽ xem sau.”
“Anh đồng ý xem?”
Đôi mày Ôn Nhiên nở một nụ cười vui vẻ, giây phút vừa rồi anh im lặng, cô còn tưởng anh đang tức giận.
Mặc Tu Trần nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, không khỏi nhếch khóe miệng, cười nói: “Em đã nói rồi mà, Bạch Tiểu Tiểu là bạn thân của em, làm sao anh có thể không nể mặt chứ, nhưng mà, tôi chỉ đồng ý xem, nếu kết quả cuối cùng không như ý, em đừng trách anh nhé.”
Ôn Nhiên lại xua tay: “Không đâu, không đâu, anh đồng ý xem là tôi đã rất cảm kích rồi, Mặc Tu Trần, cảm ơn anh!”
Trước đây cô có thể không hiều biết gì về Mặc Tu Trần, nhưng ngày hôm đó anh đột nhiên xuất hiện trước mặt cô, đề xuất muốn cô gả cho anh, cô đã đặc biệt lên mạng tìm kiếm một lượt. Những lời bên ngoài đồn đại về anh, không chỉ không thể giao hợp, mà anh còn rất lạnh lùng vô tình, trên thương trường, anh càng khôn ngoan và mưu trí, thủ đoạn ác liệt..
Cùng vì lý do này, mà cô rất biết ơn anh.
Sau khi Mặc Tu Trần nuốt mì vào miệng, anh lại quan tâm hỏi: “Ngày mai em đi công tác, vali đã chuẩn bị xong chưa?”
Ôn Nhiên gật đầu, chỉ vào cái hộp nhỏ ở cuối giường, nhẹ nhàng nói: “Chuẩn bị xong rồi, tôi kiểm tra hai lần, không có sai sót gì đâu.”
“Mấy giờ em bay?”
“Chín giờ, Tiểu Tiểu cũng đi cùng tôi.”
“Ừ, sáng mai anh phải đến công trường, không có thời gian đưa em đi. Buổi sáng để Tiểu Lưu cho em ra sân bay, đến thành phố F thì gọi cho anh nhé.”
Mặc Tu Trần nhẹ nhàng sắp xếp, Ôn Nhiên cười nói không cần anh đưa đi, anh lại hỏi cô về việc hội chợ thương mại dược phẩm, Ôn Nhiên đều trả lời.
Sau khi Mặc Tu Trần ăn mì xong, Ôn Nhiên chủ động bê bát xuống lầu, cô muốn rửa bát, nhưng thím Trương đã đợi ở phòng khách, lấy bát từ cô rồi bảo cô lên lầu ngủ.
Ôn Nhiên cố ý ở dưới lầu vài phút mới quay về phòng ngủ, Mặc Tu Trần đã ở trên giường, lười biếng dựa vào đầu giường, ngón tay thon dài rõ ràng lật lật bản kế hoạch, cô bước đến bên giường, anh đóng bản kế hoạch lại, bảo cô đi ngủ.
“Vâng!”
Ôn Nhiên ngoan ngoãn đáp lại, không hỏi anh kết quả liền leo lên giường để anh ôm vào lòng.
Khi cô đang chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì bên tai cô nghe thấy Mặc Tu Trần nói gì đó, cô nghe không rõ, lại quá buồn ngủ, không mở mắt ra mà ngủ thiếp đi ở trong vòng tay anh.
***
Buổi sáng, nhà họ Mặc.
Tiêu Văn Khanh dậy sớm, tự tay chuẩn bị bữa sáng cho Mặc Kính Đằng và Mặc Tử Hiên.
Trong mắt của Mặc Kính Đằng xẹt qua một tia bất ngờ, ánh mắt ông dừng lại một giây trên khuôn mặt tươi cười của bà ta: “Sao bà lại tự nấu ăn?”
Tiêu Văn Khanh cười nhẹ nhàng, đi về phía ông, mở miệng nói: “Lâu rồi tôi chưa nấu cơm cho ông và Tử Hiên ăn, hôm nay dậy sớm làm đó, đều là món ăn mà hai ba con ông thích.”
Giọng nói hơi dừng lại, bà ta thu nụ cười lại, nhẹ giọng nói, “Mấy ngày trước tôi không nên cãi nhau với ông, Kính Đằng, ông đừng giận tôi.”
Mặc Kính Đằng nhẹ nhàng thở dài, mấy ngày nay, ông vì công việc bận, tiệc chiêu đãi về muộn nên không ngủ với bà ta.
Lúc này bà ta chủ động xin lỗi, đương nhiên ông sẽ không tức giận, nhàn nhạt giải thích: “Tôi không giận bà đâu, là do mấy ngày nay tôi bận quá. Nhìn mặt bà nóng đỏ bừng lên rồi này, còn choàng khăn lụa làm gì. Đến đây, tôi giúp bà tháo nó ra.”
Ông vừa nâng tay lên, ánh mắt của Tiêu Văn Khanh liền thay đổi, bà ta lùi lại một bước, nhẹ giọng nói: “Không cần đâu, tôi không nóng.”
Tiêu Văn Khanh ý thức được vẻ thất lễ của mình, trên mặt chợt nở một nụ cười, đưa tay chạm vào chiếc khăn lụa trên cổ, giải thích: “Tôi không căng thẳng, mà là hôm nay tôi đặc biệt choàng khăn để phù hợp với bộ trang phục này. Ông không thấy cái khăn này hợp với bộ quần áo này à, nếu bỏ khăn lụa ra, sẽ không được đẹp như vậy nữa.”
Mặc Kính Đằng nhìn bà ta từ trên xuống dưới, muốn hỏi gì đó thì lúc này Mặc Tử Hiên từ trên lầu đi xuống, Tiêu Văn Khanh nhìn thấy anh ta thì lập tức đổi chủ đề, nói với Mặc Tử Hiên: “Tử Hiên, mẹ đang định lên lầu gọi con đây, nhanh lên, hôm nay mẹ làm bữa sáng mà con yêu thích đó. Kính Dằng, ông và Tử Hiện đến nhà ăn trước đi, tôi đi bê bữa sáng.”
Bà ta nói xong liền xoay người đi về phía nhà bếp.
Mặc Kính Đằng nhìn bóng lưng của Tiêu Văn Khanh bước nhanh về phía nhà bếp, trong mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, ở phía sau, giọng nói của Mặc Tử Hiên đột nhiên vang lên: “Ba, con có chuyện muốn nói với ba.”
“Có chuyện gì vậy?”
Ông gạt đi những nghi ngờ trong lòng, quay người lại, liếc mắt nhìn Mặc Tử Hiên rồi đi về phía nhà ăn.
Sau khi vào nhà ăn, Mặc Tử Hiên hiểu thuận kéo ghế cho Mặc Kính Đằng, chờ ông ngồi xong anh ta mới ngồi xuống ghế bên cạnh.