Con nhóc Bạch Tiểu Tiểu chết bầm này, thực sự là một thiên tài diễn xuất, thay đổi vai diễn quá nhanh.
Ôn Nhiên hung hăng trừng mắt nhìn cô ấy, kết thúc chủ đề vừa rồi, tức giận hỏi: “Vali của cậu đâu? Chẳng lẽ cậu đi du lịch tay không như thế này à? Cái gì cũng không mang, tớ sẽ không đi cùng cậu đến trung tâm thương mại mua quần áo đâu đấy.”
Bạch Tiểu Tiểu sánh bước cùng cô đi về phía cổng sân bay, quay lại chủ đề chính: “Vali của tớ ở chỗ chị Lý, mọi người đã đến rồi, mà cậu còn chưa đến, nên tớ ra đây xem thử. Ai biết được, tớ vừa ra thì nhìn thấy ánh mắt trìu mến của cậu và Mặc Tu Trần chứ, cậu mau thành thật nói cho mình biết, cậu yêu Mặc Tu Trần rồi phải không?”
Ôn Nhiên cau mày, không do dự phủ nhận: “Không có.”
Bạch Tiểu Tiểu nghiêng đầu tò mò nhìn chằm chằm Ön Nhiên: “Thật hả? Sao tớ lại cảm thấy, hình thức chung của cậu và Mặc Tu Trần rất giống một đôi Vợ chồng ân ái đó.”
Ôn Nhiên cười một tiếng, nhàn nhạt nói: “Cậu nghĩ vợ chồng không có tình cảm nên có hình thức ở chung như thế nào? Phải như người xa lạ hay là kẻ thù? Ở cổ đại nam nữ chưa kết hôn cũng chưa từng gặp nhau, vẫn có thể chung sống hòa thuận cả đời. Mà vợ chồng ở hiện đại, trước khi kết hôn thì tình chàng ý thiếp, gắn bó keo sơn, nhưng sau khi kết hôn lại cãi vã, thậm chí là ly hôn…”
“Ai nha, tớ nói một câu, cậu sẽ phản bác lại một đống chuyện, quên đi, tớ sẽ không hỏi cậu có phải cậu yêu Mặc Tu Trần rồi không, nhưng tớ biết, anh Cẩm hy vọng cậu ly hôn với Mặc Tu Trần, cậu nghĩ như thế nào?”
Bước vào cổng sân bay, Bạch Tiểu Tiểu quan tâm hỏi Ôn Nhiên.
Cô ngây ra, mím môi nói: “Tớ không phải người không biết giữ lời, chỗ anh trai tớ, tớ đã giải thích rõ ràng rồi.”
***
Lúc Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu đến thành phố F đã là trưa.
Để vali vào phòng khách sạn, mấy người xuống nhà hàng dưới lầu ăn trưa, Bạch Tiểu Tiểu kêu mệt, quay về khách sạn ngủ, Ôn Nhiên và Lý Thiến đi đến phòng triển lãm.
Lúc bận rộn, thời gian trôi qua quá nhanh, bất tri bất giác, trời đã về đêm.
Ôn Nhiên lại bị Bạch Tiểu Tiểu lôi kéo đi dạo chợ đêm một vòng, mệt muốn chết, hai người mới quay về khách sạn tắm rửa rồi ngủ.
Mệt mỏi cả ngày, lẽ ra còn phải ngủ đến rạng sáng, nhưng nửa đêm, Ôn Nhiên lại gặp ác mộng…
Đó là giấc mơ mà từ nhỏ đến lớn cô đều mơ thấy, trong giấc mơ cô liều mạng kêu bé trai mau chạy đi, trong bóng tối, cậu bé quay đầu lại nói nhất định sẽ quay lại tìm cô, hình ảnh thay đổi, cảnh tượng biến thành hiện trường một vụ tai nạn xe, cô nhìn ba mẹ và chiếc xe cháy cùng nhau…
Ôn Nhiên tỉnh dậy, nhảy dựng ngồi dậy, nhìn về phía bên cạnh qua ánh đèn tường mờ ảo, Bạch Tiểu Tiểu ngủ say quay lưng về phía cô, cô thầm hít một hơi thật sâu rồi nhẹ nhàng bước ra khỏi giường.
Trên đầu giường, điện thoại di động chỉnh chế độ rung kêu lên, cô nhấc máy, trên màn hình hiện lên hai chữ ‘anh trai.
Ánh mắt Ôn Nhiên lóe lên vẻ kinh ngạc, cô liếc nhìn Bạch Tiểu Tiểu đang ngủ say, cầm điện thoại di động ra ngoài ban công, sau đó trả lời điện thoại, giọng nói nhẹ nhàng truyền ra từ đôi môi đỏ mọng: “Alo, anh!”
“Lại gặp ác mộng à?”
Giọng nói ấm áp, quan tâm của Ôn Cẩm truyền đến, qua sóng điện thoại truyền vào tai của Ôn Nhiên, một cảm giác ấm áp len lỏi lên trong lòng, anh trai vẫn luôn là người hiểu cô nhất.
“Anh, anh còn chưa ngủ à?”
Ôn Nhiên nhìn bầu trời đêm xa lạ, không hỏi nữa, đã hai giờ sáng, anh ấy sẽ không đợi đến bây giờ, chỉ để gọi điện thoại cho cô chứ.
“Anh cũng vừa tỉnh, biết em cứ đến thứ năm đều sẽ gặp ác mộng, anh không yên tâm, liền thức dậy, Nhiên Nhiên, vẫn là giấc mơ đó à?”
Bên kia điện thoại, Ôn Cầm đang tựa vào trên giường, lông mày mang theo ấm áp quan tâm, nhớ tới những gì Mặc Tu Trần nói hôm đó, anh nói Nhiên Nhiên giống như bé gái đã cứu anh lúc anh bị bắt cóc, mà trong giấc mơ từ nhỏ đến lớn của Nhiên Nhiên, luôn có một bé trai.
Anh siết chặt các ngón tay đang cầm điện thoại, đột nhiên lo lắng.
Ôn Nhiên đứng trên ban công nhìn bầu trời đầy sao của thành phố F. Giọng nói nhẹ nhàng của cô nhanh chóng bị thổi bay trong làn gió sớm ban đêm: “Vâng, em không chỉ mơ thấy cậu bé đó, em còn mơ thấy ba mẹ.”
“Cô bé ngốc, em đây là nhớ ba mẹ, đừng suy nghĩ lung tung, mau lên giường đi ngủ đi.”
“Sao anh biết em không ở trên giường?”
Ôn Nhiên khẽ cau mày, trong lòng chất chứa tầng tầng đau thương, đầu tiên là mơ thấy cậu bé kia, sau đó lại mơ thấy ba mẹ.
Kể từ cái đêm mà Mặc Tu Trần bá đạo yêu cầu cô ngủ với anh, rồi cưỡng ép ôm cô vào lòng ngủ, cô không có nằm mơ, mỗi đêm đều ngủ đến rạng sáng.
Không ngờ ngay khi đang đi công tác, cô lại nằm mơ.
Trong điện thoại, tiếng cười của Ôn Cẩm truyền đến, dịu dàng mà cưng chiều, “Anh là anh trai của em, đương nhiên anh biết, ngoan, mau lên giường đi ngủ đi, đừng cúp điện thoại, cứ để như thế, em sẽ không sợ nữa.”
Trái tim của Ôn Nhiên được bao bọc bởi sự ấm áp, cô làm nũng gọi ‘anh’, mím môi, giả vờ nhẹ nhàng nói: “Em không cần anh ở cùng đâu, bây giờ anh là bệnh nhân, anh phải nghỉ ngơi cho tốt.”
“Ban ngày anh có nhiều thời gian để ngủ, nhưng em thì khác. Ngày mai là ngày đầu tiên của ngày hội thương mại dược phẩm, em cần phải có tinh thần tốt, ngoan, đợi em ngủ rồi anh sẽ ngủ sau.”
“Cảm giác có anh trai thật tốt!”
Ôn Nhiên thở dài, nghĩ đến những ngày anh trai hôn mê, cô rất sợ, cô chợt nhận ra mình phải trân trọng hạnh phúc khi có anh trai, hưởng thụ sự chiều chuộng của anh trai, biết đâu sau này anh ấy có bạn gái và kết hôn, sẽ không cưng chiều cô như thế này nữa.
Cô cảm thấy ý nghĩ của mình thật nực cười, cau mày nói: “Vâng, vậy em sẽ không cúp điện thoại, nhưng anh không được cố ý đợi em ngủ rồi anh lại ngủ mất đâu đấy nhé.”
“U!”
Ôn Cẩm sảng khoái đồng ý.
Ôn Nhiên leo lên giường, nằm xuống nói ‘chúc ngủ ngon’ qua điện thoại, nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc lại chìm vào giấc ngủ.
***
Mấy ngày sau, Ôn Nhiên bận tối mặt tối mũi, ngay cả Bạch Tiểu Tiểu người ăn chơi cũng bị cô lấy lý do bận công việc từ chối, tin tức cô kết hôn với thái tử tập đoàn MS, không hiểu sao, lại tuôn ra trong hội thương mại dược phẩm này, so với cô tưởng tượng thì lại càng bận rộn gấp đôi.
Sáng ngày thứ ba, khi Ôn Nhiên và Bạch Tiểu Tiểu đến phòng triển lãm, bị một người đàn ông đẹp trai cười yêu nghiệt chặn ở cửa, cô còn chưa hoàn hồn, một bàn tay to đã giơ ra trước mặt, âm thanh trong sáng của người nọ vang lên: “Xin chào, cô gái xinh đẹp, tôi là Lạc Hạo Phong, quản đốc nhà máy thuốc Nghi Uy ở thành phố H. Rất hân hạnh được chào đón cô, theo lệnh của Tu Trần, tôi đưa đến cho cô mấy người giúp việc.”
Vẻ kinh ngạc thoáng qua trong mắt Ôn Nhiên, đây là quản đốc Lạc Hạo Phong mà Mặc Tu Trần đã nói với cô tối hôm qua, vốn dĩ cô còn tưởng anh ấy là một ông già ngoài năm mươi, nhưng không ngờ lại là một người đàn ông đẹp trai như vậy.
Cô nhìn bốn người đang nhịn cười phía sau anh ấy, cười vươn tay ra: “Không ngờ quản đốc Lạc lại trẻ trung đẹp trai như vậy. Vừa rồi tôi còn tưởng anh là minh tinh quốc tế đó.”
Lạc Hạo Phong chớp mắt nhìn cô, “Cô Ôn thật sự là một người đáng yêu, nhưng cô đừng nói những gì cô vừa nói trước mặt Tu Trần đấy nhé. Cậu ấy ngày nào cũng ghen tị với khuôn mặt của tôi, nếu để cậu ấy biết là cô khen tôi đẹp trai hơn cậu ấy, chắc chắn tôi sẽ bị hủy dung.”