Nhìn những thước phim trong tay, Dương Nhất Hàn khẽ liếm môi. So với vợ cũ, cô quả thật biết cách khiến đàn ông đứng ngồi không yên. Đợi khi mọi việc tạm thời lắng xuống, hắn sẽ đường đường chính chính cưới cô về làm vợ. Từ giờ tới lúc đó, e là phải làm thêm lần nữa.
Trong lúc hắn đang say sưa tua đi tua lại đoạn phim tối qua thì bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa. Hướng ánh mắt về phía đó, hắn khẽ nhíu mày: “Ai thế không biết?”
Lục lại trí nhớ đơn thuần của mình, hắn không nhận ra bản thân có một cuộc hẹn nào cả. Không lẽ lại là ban quản lý chung cư hay bảo vệ?
“Thật là phiền phức.”
Sau một thoáng im lặng, tiếng chuông cửa lại vang lên. Dương Nhất Hàn tắt đoạn video rồi đặt chân xuống nền nhà lạnh lẽo, lững thững bước ra.
“Ai đó?”
Cánh cửa bật mở, gương mặt tiều tụy của Hạ Tử Băng xuất hiện. Trong giây lát, hắn giật mình, nở một nụ cười gượng gạo: “Sao… sao em lại tới đây?”
“Anh rể, em có chuyện muốn hỏi anh.”
“Được. Vậy... ợ… em vào nhà đi!”
“Vâng.”
Lúc Hạ Tử Băng lướt qua người hắn đi vào trong, Dương Nhất Hàn khẽ nhắm mắt, hít một hơi thật sâu hương thơm quyến rũ của cô rồi thở nhẹ ra. Mỗi khi nhìn người trước mặt, khoái cảm trong lòng hắn lại dâng cao.
“Chết tiệt.”
Khẽ cúi mặt xuống dưới, hắn thấy chỗ đó của mình đang nhô lên. Rõ ràng tối hôm qua hắn đã tranh thủ làm hai lần, vậy mà bây giờ vẫn cảm thấy không đủ.
“Biết vậy sáng cho cô ấy thêm một chút thuốc mê, làm cái nữa.” Hắn lẩm nhẩm, vô cùng tiếc rẻ.
Cửa đóng, chốt cũng được vặn lại, Dương Nhất Hàn bước tới phòng khách, ngồi đối diện với cô. Nhìn sâu vào đôi mắt lờ đờ ấy, hắn hỏi: “Có chuyện gì mà em tới đây giờ này? Hay là em muốn lấy đồ của chị gái?”
“…” Hạ Tử Băng không nói gì, chỉ lắc đầu nhẹ.
Một lúc sau, khi đã bình tĩnh hơn, cô hỏi: “ Tối hôm qua anh có gặp em không?”
“Không có!” Hắn một mực phủ nhận.
Sở dĩ Dương Nhất Hàn đưa cô tới khách sạn làm chuyện đó là vì không muốn ai phát hiện ra. Nếu như Hạ Tử Băng biết được hắn là người đã giở trò, hẳn ấn tượng trong cô về hắn sẽ ngày càng xấu đi.
“Không được, tuyệt đối không được.” Hắn đã trấn tĩnh bản thân như vậy và đưa cô tới khách sạn.
“Vậy à?” Hạ Tử Băng thở dài thất vọng.
Trước khi tới đây, cô đã hy vọng sẽ tìm được chút gì đó, ai ngờ tất cả trở thành công cốc. Không tìm ra được người đàn ông đó, cô đương nhiên không chịu bỏ qua rồi.
“Hôm nay em bị sao vậy? Hình như không được khỏe lắm thì phải.”
Bị hắn bỏ thuốc mê, còn bị hành lên bờ xuống ruộng cả đêm, ai mà khỏe cho được. Nhớ tới dáng vẻ kiều diễm của cô lúc trên giường, hắn lại nuốt nước bọt ực một cái.
“Em… thật ra em…”
Đối diện với Dương Nhất Hàn, Hạ Tử Băng không có cách nào mở miệng được. Do đó cô mới kìm lòng lại, nhanh chóng rời đi.
Vừa ra khỏi căn hộ, cô đã chạm mặt với Mạc Đăng Sinh. Khi cánh cửa thang máy vừa mở, cô liền quay trở lại, kéo tay hắn: “Đi với tôi một lát.”
“Cô…”
Ra tới chỗ thoát hiểm, Hạ Tử Băng nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của anh rồi lên tiếng hỏi: “Nói đi! Người tối qua là anh đúng không?”
“Cô nói gì tôi không hiểu. Nói lại đi!”
“Anh…” Hạ Tử Băng cắn môi, kìm nén cơn giận đang sôi lên trong người. Vì đó là chuyện nhạy cảm, cô không thể cứ vậy nói ra được. Do đó, Hạ Tử Băng đổi một cách hỏi khác: “Tối qua anh có gặp tôi không?”
“Không.” Mặc Đăng Sinh khẳng định.
“Tôi hiểu rồi.”
Bỏ mặc anh ở đó, cô tiến về phía thang máy, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mạc Đăng Sinh, hãy đợi đấy, tôi nhất định sẽ tìm được bằng chứng tố cáo anh cho mà xem.”
Cách đây không lâu, hắn còn giở trò sàm sỡ cô, khiến cô một phen hú vía. Giờ nghĩ lại, cô càng thêm chắc chắn hơn về dự đoán của mình.
Thang máy vừa khép lại, điện thoại trong túi Hạ Tử Băng đổ chuông. Nhìn cái tên hiển thị trên màn hình điện thoại, cô thở dài ngao ngán, uể oải nhấc máy lên nghe.