Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 33: Cô là...



Hạ Tử Băng cứ nghĩ rằng Mạc Đăng Sinh thấy áy náy nên mới chủ động quay lại đưa cô về nhà. Ai mà ngờ được anh lại biến cô trở thành công cụ thể thỏa mãn nhu cầu của bản thân.

“Mạc Đăng Sinh, nếu anh dám lừa tôi, cuộc hôn nhân của chúng ta coi như chấm dứt.”

Trong phòng tắm, Hạ Tử Băng bị anh xối nước vào mặt cho tới khi tỉnh táo, điên cuồng gào thét: “Mạc Đăng Sinh, anh bị điên rồi à?”

Mạc Đăng Sinh không điên. Anh chỉ muốn gọi cô tỉnh dậy rồi xí xóa hết những chuyện đã xảy ra trong đêm nay. Dù sao việc ngủ với cô cũng không phải xuất phát từ chủ ý của anh. Tất cả là tại ly cà phê đó. Giờ nghĩ lại, Mạc Đăng Sinh hận không thể một dao giết chết cô thư ký mưu mô bên cạnh mình.

Nếu hôm nay chậm chân thêm một chút, e là anh đã bị người ta nắm lấy điểm yếu, chèn ép trong các cuộc thương thảo với đối tác.

Trên thương trường, Mạc Tổng là người sát phạt quả quyết, trong tình yêu, anh lại là kẻ khờ, mạnh miệng sỉ nhục đối phương nhưng lại tự mình ôm lấy khổ đau mà giày vò cơ thể. Do đó, khi gặp được Hạ Tử Băng, bao nhiêu dồn nén trong người mới được giải phóng.

“Thay đồ xong thì đi ra ngoài.”

Dứt lời, Mạc Đăng Sinh thả vòi hoa sen xuống nền gạch lạnh lẽo, ném cho cô một cái khăn rồi xoay người bỏ đi.

Một mình trong căn phòng ẩm ướt, Hạ Tử Băng vịn tay vào tường, dùng hết sức để đứng dậy. Chỗ đó vẫn đau buốt, đôi chân mỏi tới mức run rẩy, cơ thể chỉ muốn đổ oằm xuống như một cái cây khô.

“Mạc Đăng Sinh, anh là ngựa đực à? Tại sao lại..”

Hình ảnh trên xe ô tô thấp thoáng trở lại trong tâm trí Hạ Tử Băng, vô tình khiến toàn thân cô trở nên mẫn cảm, đôi gò má ửng đỏ.

Phải mất hơn ba mươi phút, Hạ Tử Băng mới có thể đi ra phòng khách, bước những bước tập tễnh.

Ngồi ở phía đối diện, Hạ Tử Băng hơi ngả người ra sau. Đập vào mắt Mạc Đăng Sinh là gương mặt mệt mỏi, dấu vết hickey trên cổ đậm nét do cuộc hoan ái để lại.

“Đừng giả vờ trước mặt tôi. Không có lợi gì cho cô đâu.”

“Mạc Đăng Sinh, đồ khốn nhà anh.” Liếc mắt nhìn anh, cô lớn tiếng nói.

Vốn dĩ là đi thử váy cưới, cuối cùng lại trở thành con mồi, mặc cho anh muốn làm gì thì làm. Cơ thể mềm mại của cô bị anh hành xuống đêm, giờ mọi thứ như đang tan ra thành từng mảnh vậy.

Nở một nụ cười nhạt, Mạc Đăng Sinh ra sức khiêu khích: “Phải, tôi là đồ khốn. Vậy mà cũng có người tận hưởng cảm giác sung sướng do một thằng khốn mang lại đó. Hạ Tử Băng, loại phụ nữ phóng đáng như cô đừng tỏ vẻ thanh cao làm gì. Không hợp đâu.”

“Cút!”

Hai giờ sáng, mọi người đều đang ngủ say, Mạc Tổng lấy điện thoại liên lạc với trợ lý Hứa, yêu cầu cậu ta tới đón mình lên công ty. Ngoài việc không muốn nhìn thấy khuôn mặt u ám của Hạ Tử Băng, Mạc Đăng Sinh còn thêm mục đích khác. Đó là truy ra kẻ bỏ thuốc, dạy cho hắn ta một bài học.

Cho tới giờ phút này, người bưng ly cà phê sáng nay vào phòng làm việc chính là đối tượng đầu tiên mà anh muốn tra hỏi.

Mạc Đăng Sinh đứng dậy, lấy một xấp tiền ném vào mặt cô: “Nhiêu đây coi như trả công cho cô tối qua đã phục vụ tôi. Còn thừa thì cứ xem như tôi bố thí đi!”

Nếu chẳng phải bản thân không còn chút sức lực nào, Hạ Tử Băng đã đứng dậy dành tặng cho anh một cái tát rồi. Từ bao giờ trong mắt Mạc Đăng Sinh, cô là loại phụ nữ rẻ tiền như vậy?

“Ít nhất cũng phải được 500 triệu chứ?”

Nhìn số tiền vương vãi xung quanh mình, Hạ Tử Băng chắc mẩm khoảng 200 triệu đồng. Với con số đổi lại một đêm điên cuồng trên xe hơi quả thật không đáng lắm.

Rầm.

Cánh cửa đóng sầm lại, Hạ Tử Băng dùng hết sức bình sinh đứng dậy, cúi nhặt từng tờ tiền một. Tất cả hình ảnh đó đều được Mạc Đăng Sinh quan sát qua camera.

“Quả nhiên là vì tiền, chuyện gì cô ta cũng dám làm.”

Người đi rồi, Hạ Tử Băng tranh thủ nghỉ ngơi một chút, đợi trời sáng rồi đi tìm Dương Nhất Hàn. Lần thứ ba rồi, cô không muốn bỏ lỡ nữa đâu.

….

Nằm trên giường, Dương Nhất Hàn khẽ cựa mình khi nghe thấy tiếng chuông inh ỏi vang lên bên tai. Hôm nay là cuối tuần, hắn thật sự không muốn rời khỏi chiếc giường này một chút nào.

“Đợi một lát.”

Thở hắt ra một hơi, hắn bật dậy, xỏ dép vào rồi lững thững đi ra ngoài, vừa đi vừa gãi đầu, ngáp ngáp vài cái. Đến khi tỉnh hơn một chút, hắn mới nhớ lại bầu không khí ám muội xảy ra trong nhà tắm qua.

“Quả thật là một đêm đáng nhớ.”

Nếu không phải đang say, còn lâu Dương Nhất Hàn mới kéo dài cuộc vui suốt một tiếng đồng hồ. Bình thường hắn chỉ duy trì được mười phút là đầu hàng. Tuy vậy trong một đêm, hắn làm nhiều lần, cũng coi như là cơ thể cường tráng, khỏe mạnh.

Đặt tay lên nắm cửa, hắn vặn chốt khóa, mở ra. Trước cửa không có ai, tầm mắt chỉ dừng lại số nhà ở phía đối diện.

“Không thể nào.”

Trước khi hắn kịp khép cửa lại, một bàn tay mảnh dẻ đã xuất hiện, ra sức thu hút sự chú ý của hắn. Ngẩng mặt lên một chút, hắn nhìn thấy…