Cánh cửa bật mở, Mạc Đăng Sinh bước vào, đôi mắt đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống đôi nam nữ đang làm chuyện mờ ám trong nhà anh.
Nghe thấy tiếng động, Dương Nhất Hàn vội buông Hạ Tử Băng ra, xoay người về phía người đàn ông kia rồi nhún vai: “Chúng tôi chẳng làm gì cả. Chỉ là nói chuyện bình thường thôi!”
“Nói chuyện?”
Mạc Đăng Sinh cười khẩy, tỏ vẻ khinh thường lời hắn nói. Nếu là trò chuyện thông thường tại sao không ngồi đối diện nhau, trao đổi một cách đường hoàng mà lại nắm tay nắm tay. Có ngu mới tin lời hắn nói là thật.
“Anh không tin thì tôi cũng chẳng còn cách nào khác. Đi đây!”
Dương Nhất Hàn sợ quá khứ lặp lại nên nhanh chóng rời khỏi đó, chẳng thèm đoái hoài tới sự tồn tại của Hạ Tử Băng. Cũng đúng, một kẻ nhát gan như hắn làm gì còn tâm trí mà nghĩ tới người khác.
Nhân vật phụ đi rồi, bây giờ là lúc để hắn truy hỏi nhân vật chính.
“Hạ Tử Băng, đây là lý do mà cô muốn về sớm sao?”
Từng bước tiến lại gần người ngồi trên ghế sofa, anh gằn giọng hỏi. Cứ nghĩ cô có bệnh tật gì trong người, anh vội vàng trở về, tiện thể ngó qua một chút. Nào ngờ sự quan tâm của anh lập tức trở nên dư thừa khi người vợ mới cưới của mình lại tòm tem với người đàn ông khác.
Thử nghĩ mà xem, cô là hạng người gì chứ? Ngay cả một chút liêm sỉ, một chút lòng tự trọng cũng không có. Chẳng lẽ Hạ Tử Băng cô thèm khát đàn ông đến thế sao?
“Anh hiểu lầm rồi. Em không làm gì cả, càng không có tình ý với anh rể.”
Nếu là trước kia, có lẽ anh sẽ tin lời cô nói là thật. Bây giờ thì khác, Hạ Tử Băng năm lần bảy lượt đồng tình ân ái cùng anh, liệu có trong sạch như những gì anh đang nhìn thấy?
“Hạ Tử Băng, cô không cần diễn kịch cho tôi xem đâu. Vở kịch này chẳng phải đã sớm hạ màn rồi sao?”
Không cần cô giải thích, Mạc Đăng Sinh cũng nắm rõ tường tận mọi việc. Anh đã cho cô một cơ hội để thú tội nhưng xem ra Hạ Tử Băng vẫn rất ngoan cố.
“Anh…”
Cô định tìm lời gì đó để giải thích nhưng cổ họng lại nghẹn đắng, toàn thân đau nhức rã rời. Hiện tại cô chỉ muốn vào phòng nghỉ ngơi, chẳng có hơi sức đâu để đôi cô với anh. Chuyện đúng sai đành để ngày mai nói vậy.
Không quan tâm Mạc Đăng Sinh đang nổi giận, Hạ Tử Băng đặt chân xuống sàn nhà, lững thững đi vào trong phòng. Cô mệt rồi, thật sự rất mệt. Nếu biết cuộc hôn nhân này chẳng khác nào là địa ngục, có lẽ ngay từ đầu cô đã tìm cách từ chối rồi.
Một lần trót dại lên giường với anh, cả đời cô chẳng tìm thấy lối thoát. Nếu cứ tiếp tục như vậy, e là Hạ Tử Băng sẽ bị trầm cảm hoặc phát điên không chừng.
Thấy cô bỏ đi, chẳng màng tới cơn giận đang bốc lên trong người mình, Mạc Đăng Sinh cảm thấy không được tôn trọng. Do đó, anh vội vã đi theo, đẩy cô xuống giường rồi trừng mắt hỏi: “Nói! Có phải cô yêu hắn rồi đúng không?”
“Anh bị điên à?”
Dương Nhất Hàn là anh rể cô, Hạ Tử Băng luôn tìm cách giữ đúng bổn phận của mình. Cô tôn trọng chị gái nên càng không có lý do cướp đi người đàn ông mà chị mình yêu thương nhất. Cô lớn rồi, đủ để phân biệt đâu là chuyện nên làm và không nên làm.
“Mạc Đăng Sinh, anh đừng nghĩ ai cũng thấp kém như vậy.”
“Là tôi nghĩ hay bản chất lăng loàn trong người cô trỗi dậy thì chưa biết.
Bốp!
Sức chịu đựng của con người có giới hạn. Vì vậy, không nói không rằng, Hạ Tử Băng đã ngang nhiên dành tặng cho Mạc Đăng Sinh một bạt tai. Nếu không đánh, e là còn lâu người như anh mới chịu thức tỉnh.
Bất ngờ bị người nằm dưới thân mình tát cho một bạt tai, Mạc Đăng Sinh giương đôi mắt đỏ au nhìn vào gương mặt phẫn uất của Hạ Tử Băng. Cảm giác bỏng rát truyền đến, trong một thoáng, đầu óc anh như tê dại đi, cơ thể có chút chao đảo.
Một lúc sau, khi trấn tỉnh lại, Mạc Đăng Sinh mới nhìn chằm chằm vào cô mà, hận không thể bóp chết người phụ nữ này: “Cô dám đánh tôi?”
“Có gì mà không dám?”
Không chỉ việc cô bị xem thường, thêm cả chuyện Mạc Đăng Sinh còn dây dưa với Dương Thanh khiến cô khó chịu, Hạ Tử Băng mới gom lại đánh anh một cái trả thù. Tuy hành động này không thể xua hết những phiền muộn trong lòng nhưng ít ra cũng làm cô dễ chịu hơn một chút.
“Cô được lắm. Vậy thì đừng trách tại sao tôi tàn nhẫn.”
Mạc Đăng Sinh vung tay lên, định đánh cô để trút giận. Hạ Tử Băng thấy thế liền nhắm mắt, cơ thể hơi run lên vì sợ hãi. Cô không né tránh, càng không có ý định bỏ chạy. Anh muốn đánh, cứ mặc để anh đánh. So với một cơ thể lưu đầy dấu vết bị bạo hành, trái tim cô đau hơn nhiều. Đau tới mức cảm giác như nó đang bị khứa ra thành từng mảnh.
“Cô…”
Nhìn thấy gương mặt sợ hãi, bờ môi khẽ run của Hạ Tử Băng, Mạc Đăng Sinh không sao xuống tay được. Rõ ràng anh rất ghét, rất căm hận loại phụ nữ như cô vậy mà khi đối diện với sự yếu đuối của Hạ Tử Băng, bản thân Mạc Đăng Sinh có chút không đành lòng.
“Không cần thương hại tôi đâu.” Cô lên tiếng, sẵn sàng cho một cơ thể tràn đầy vết xước.