Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 72: Cưỡng hôn



Lâu ngày không gặp, Mạc Đăng Sinh như phát tiết vậy. Vừa trông thấy cô, anh lập tức lao tới rồi hôn ngấu nghiến. Có nằm mơ cô cũng không ngờ hai người lại đụng mặt nhau sớm như vậy.

“Đăng Sinh, anh… anh có thôi đi không?”

Nhiêu đó vẫn chưa thể lấp đầy nỗi nhớ, Mạc Đăng Sinh ấn mạnh tay, khống chế cô rồi tiếp tục hành động cuồng bạo của mình. Sau đó, suốt hai phút đồng hồ, Hạ Tử Băng dường như không thể phát ra chút âm thanh nào.

“Để xem em còn dám chạy trốn tôi nữa không?”

Mạc Đăng Sinh không giải thích được hành động của mình, chỉ biết là anh đang muốn làm cô. Đưa cô lên giường, giải tỏa dục vọng đang căng tràn trong lồng ngực chính là điều anh đang nghĩ tới.

Cố hết sức bình sinh, cuối cùng cô cũng đẩy được người đàn ông ra khỏi cơ thể mình. Đôi môi bị anh cắn tới chảy máu, cảm giác bỏng rát lập tức truyền đến.

Nhìn máu đang từ từ rỉ ra trên môi cô, Mạc Đăng Sinh có chút xót xa. Anh không nghĩ là mình lại làm mạnh như vậy, tới mức sắc mặt của Hạ Tử Băng trở nên tím tái. Anh muốn làm gì đó cho cô nhưng bàn tay vừa giơ lên liền thu lại, chỉ biết trơ mắt nhìn.

“Buông tha cho tôi đi! Xin anh đấy!”

Hạ Tử Băng giương mắt nhìn Mạc Đăng Sinh, khóe mắt ửng đỏ. Cứ dây dưa mãi như vậy không phải cách hay, chỉ khiến tim cô đau thêm mà thôi.

“Về bên tôi đi! Tôi nhất định sẽ bảo vệ cho em.”

“Đó không phải là điều tôi muốn. Mạc Đăng Sinh, anh đã có được người mình yêu, hà cớ gì phải giày vò tôi suốt như vậy?”

Cô đang nói với Dương Thanh. Nhìn hai người họ vui vẻ bước vào siêu thị, cô lờ mờ nhận ra vị trí của mình đã không còn nữa rồi. Thay vì nuôi dưỡng thứ hy vọng vô nghĩa kia, từ bỏ là sự lựa chọn tốt nhất.

“Người tôi yêu?” Mạc Đăng Sinh vô thức hỏi, đôi lông mày khẽ nhíu lại.

Đứng ở phía đối diện, Hạ Tử Băng thấy tim mình loạn nhịp. Cô đã cố gắng giữ bình tĩnh nhưng cứ nghĩ tới việc hai người họ quấn quýt bên nhau, cảm giác khó chịu lại trỗi dậy.

Mặc kệ anh đang trầm ngâm suy nghĩ, Hạ Tử Băng bỏ đi. Sợ anh đuổi theo, cô rảo bước đi mau. Ra tới ngoài bệnh viện, Hạ Tử Băng cứ tưởng đã thoát rồi nên mới thở phào nhẹ nhõm. Ai dè cô vừa quay lại kiểm tra thì Mạc Đăng Sinh đã đứng ngay bên cạnh.

“Đi theo tôi.”

Có vẻ không cam tâm với việc từ bỏ vợ cũ, Mạc Đăng Sinh kéo cô lên xe trong sự chú ý của những người xung quanh.

“Mấy người nhìn cái gì? Chưa thấy chồng dẫn vợ về nhà để chuộc lỗi bao giờ à?”

Thấy gương mặt lạnh lùng, ánh mắt sắc lẹm của anh, những kẻ nhiều chuyện liền tản đi ngay lập tức. Không chờ được nữa, Mạc Đăng Sinh nhanh chóng ngồi vào ghế lái, rời đi ngay lập tức.

Trong lúc anh lái xe, Hạ Tử Băng ngồi bên cạnh, không ngừng làm loạn. Thấy anh không có ý định thả người, Hạ Tử Băng cúi đầu xuống thấp, mở miệng cắn lên cánh tay của Mạc Đăng Sinh.

“Tử Băng, đừng làm vậy!”

“…”

Hai hàm răng đang cắn chặt cánh tay anh nên cô không thể trả lời được. Một lúc sau, khi cảm nhận được mùi tanh của máu loang trong miệng mình, Hạ Tử Băng mới chịu dừng lại.

“Giờ có thả hay là không?”

“Không.” Mạc Đăng Sinh thẳng thắn đáp lời.

Khó khăn lắm mới tìm được cô, anh đâu thể dễ dàng đầu hàng như vậy. Với lại cũng sắp về tới nhà, chỉ cần cố gắng thêm một chút là được.

Thấy lời đề nghị của mình bị cự tuyệt, Hạ Tử Băng tiếp tục cúi xuống, định tiếp tục cắn.

“Em cắn chỗ đó không có tác dụng đâu. Thử chỗ khác xem.” Vừa nói anh vừa nở nụ cười nham hiểm. Có nghĩ bằng chân cũng biết Mạc Đăng Sinh đang áp chỉ điều gì.

Chưa dừng lại ở đó, anh tiếp tục nói lời ám muội: “Cũng lâu rồi không được em phục vụ. Nó nhớ lắm đấy.”

“Thần kinh anh có vấn đề rồi. Đi khám đi!”

“Em có muốn làm y tá không? Anh làm bệnh nhân.”

“…”

Chẳng hiểu vì sao khi gặp lại, hành động và lời nói của Mạc Đăng Sinh đối với cô khác trước rất nhiều. Sự dịu dàng này cô đã ao ước từ lâu, tiếc là khi được trải nghiệm, cảm giác hạnh phúc sớm đã không còn nữa.

Mặc kệ anh nói gàn dở, Hạ Tử Băng quay mặt về phía cửa kính, nhìn ra bên ngoài. Nếu anh vẫn còn tiếp tục làm chuyện đó, có lẽ cô phải thú nhận về sự tồn tại của cái thai trong bụng mình.

Đi thêm một đoạn đường, Mạc Đăng Sinh dừng xe. Anh xuống trước, kế đó mở bên cạnh ghế lái rồi bồng cô lên phòng. Cảnh tượng này nhanh chóng đập vào mắt Dương Nhất Hàn khi hắn từ siêu thị đi về. Dù vậy, hắn không có ý định chống đối với kẻ thô bạo như Mạc Đăng Sinh.

“Buông tôi ra!”

“Ngoan đi! Chút nữa tôi sẽ thả em xuống.”

Thái độ của Mạc Đăng Sinh thay đổi đột ngột khiến Hạ Tử Băng có chút lo sợ. Đột nhiên nhớ tới cái thai trong bụng mình, cô không vùng vẫy nữa.

Cánh cửa bật mở, Mạc Đăng Sinh tiến thẳng về phía phòng ngủ rồi chốt cửa lại. Thứ đó anh đã cứng rồi, chỉ cần kéo quần boxer xuống nó sẽ hướng thẳng lên trời.

Nằm trên người cô để ngăn không cho con mồi chạy thoát, Mạc Đăng Sinh nói: “Tôi sắp không chịu nổi nữa rồi.”

“Không được. Tôi đến ngày!”

“Em nghĩ tôi sẽ tin vào lời nói dối này sao?”

“…”

Trong một phút kích động, hơi thở khó nhọc, cô ngất lịm đi. Nhìn thấy cô nằm im, Mạc Đăng Sinh khẽ cười: “Đừng giả bộ nữa. Tôi không có ý định nhẹ nhàng với em đâu.”

Dứt lời, Mạc Đăng Sinh cúi đầu xuống thấp, liên tục hôn lên hõm cổ cô.