Cuối cùng thì sau bao nhiêu cố gắng, đoạn video đó vẫn đến tay Mạc Đăng Sinh. Cũng may là cả hai đã ly hôn rồi, nếu không Hạ Tử Băng không biết phải làm sao để đối diện với anh.
Cánh cửa khép lại, cô xoay người đi vào trong thì bắt gặp ánh mắt trầm buồn của Chung Chí Nguyên. Nhìn cô, anh nhẹ nhàng hỏi: “Em không sao chứ?”
“Em ổn. Anh có thể để em một mình được không?”
“Ừ!”
Hạ Tử Băng lướt qua người anh, cứ thế mà đi vào trong phòng. Cô không thể tưởng tượng được lúc Mạc Đăng Sinh nhìn thấy đoạn video đó, anh có phản ứng như thế nào. Hẳn là cảm giác bị phản bội dâng tràn trong lồng ngực
...
Sau khi gặp Hạ Tử Băng xong, có cho mình một câu trả lời, Mạc Đăng Sinh lững thững trở về nhà. Thay vì ở một mình, anh hy vọng sự tồn tại của những người xung quanh có thể giúp bản thân quên đi được nỗi đau trong trái tim.
Vừa đi qua bậc cửa, một giọng nói quen thuộc cất lên: “Anh về rồi!”
Đột nhiên Mạc Đăng Sinh biến mất khỏi bệnh viện khiến Dương Thanh vô cùng lo lắng. Cô ta bèn chạy tới đây để báo tin cho gia đình bà Mạc. Kết quả vừa mới thông báo xong, Mạc Đăng Sinh đã trở về rồi.
Không thèm nhìn cô ta lấy một lần, Mạc Đăng Sinh chăm chăm muốn đi lên cầu thang thì bị ông Mạc gọi lại.
“Đăng Sinh, tới đây đi! Lâu rồi hai bố con mình không nói chuyện tử tế với nhau.”
So với bà Mạc, tần suất mà anh gặp bố vô cùng ít ỏi. Việc phải điều hành một tập đoàn lớn khiến ông Mạc đi quanh năm suốt tháng, hiếm khi có thời gian quây quần bên vợ con. Do đó, khi thấy bố ngồi trên ghế sofa chờ mình, Mạc Đăng Sinh cũng đoán được phần nào chuyện sắp xảy ra.
“Bố!”
“Bố cũng không vòng vo nữa. Chúng ta đi thẳng vào vấn đề luôn nhé! Cái thai trong bụng Dương Thanh con tính sao?”
Vốn dĩ anh muốn đợi điều tra rõ ràng rồi mới cho bố mẹ một câu trả lời thỏa đáng. Tuy nhiên, cho tới thời điểm hiện tại, dù trợ lý của anh đang cật lực điều tra chuyện xảy ra tối hôm đó thì vẫn chưa có thêm thông tin dù mới.
“Mọi thứ xảy ra như một giấc mơ vậy. Hoàn toàn không để lại chút dấu vết nào.”
Anh nhớ lại lời trợ lý nói, bản thân cũng có những phán đoán cho riêng mình. Tuy vậy, nếu không có bằng chứng trong tay, mọi lập luận đều trở nên vô nghĩa.
Nhìn thấy vẻ mặt do dự của Mạc Đăng Sinh, Dương Thanh khẽ cúi mặt, đan hai tay vào nhau rồi lên tiếng: “Nếu anh ấy không muốn thì thôi ạ, con sẽ nuôi con một mình.”
Khi nói ra những lời này, khóe mặt cô ta ửng đỏ, cảm giác đang bị uất ức, khó chịu. Thấy người mình xem như con dâu khóc một cách tội nghiệp, bà Mạc đỡ lời:
“Sao có thể như vậy được? Con cháu nhà họ Mạc, bác nhất định không để nó lang thang bên ngoài đâu.”
Lời khẳng định chắc nịch này như một mũi dao vô hình cứa vào tim Mạc Đăng Sinh. Và đây cũng là lúc bản thân anh nhận ra, mình không thể chạy trốn được nữa rồi.
“Con sẽ cưới cô ấy.”
Nghe được những lời này, mặt bà Mạc giãn ra, trên môi cũng đột nhiên nở nụ cười. Cuối cùng thì ngày mà bà chờ đợi cũng đã tới.
Ngồi bên cạnh, Dương Thanh không giấu được sự phấn khích ở trong lòng. Vị trí thiếu phu nhân nhà họ Mạc sắp thuộc về cô rồi, không cần phải tranh giành với ai nữa.
“Vậy để mẹ chọn ngày xong báo lại cho hai đứa. Cũng bắt đầu chuẩn bị đi là vừa.”
“Hy vọng con sẽ không ly hôn lần thứ hai.” Đây là lời ông Mạc muốn gửi gắm.
Nhà họ Mạc là một tập đoàn có tiếng trong thành phố. Ngoài việc làm ăn với rất nhiều doanh nghiệp, bản thân ông rất cần hai chữ “thể diện”. Dù trước mặt người ta vẫn vui vẻ nói cười nhưng sau lưng khó mà tránh được lời ra tiếng vào.
Ở phía đối diện, Mạc Đăng Sinh chẳng tỏ ra có chút nào hào hứng nào. Sự việc này xảy ra là bất đắc dĩ, anh không thể không thực hiện. Sở dĩ anh muốn trì hoãn là vì Hạ Tử Băng. Giờ thì hết rồi, cả hai chẳng còn thuộc về nhau nữa.
Cho đến thời điểm hiện tại, Mạc Đăng Sinh vẫn chưa biết đứa con trong bụng Hạ Tử Băng có phải là của mình hay không. So với người đàn ông bí ẩn kia, tần suất lên giường của anh với cô chắc hẳn nhiều hơn cả. Vậy thì khả năng là 50/50. Do đó, anh cần cơ hội để làm rõ.
“Nhưng con có một điều kiện.”
Chưa kịp vui, Dương Thanh đã phải mang tâm lý phập phồng lo sợ. Hơn ai hết, cô ta hiểu rõ cái thai trong bụng mình từ đâu mà có. Nếu lúc này đây Mạc Đăng Sinh đòi đợi tới khi cô đủ tháng làm xét nghiệm ADN xong rồi mới tình thì bao nhiêu công sức để lập kế hoạch của cô ta sẽ đổ sông đổ biển hết.
Không biết bám víu vào ai, Dương Thanh quay sang nắm lấy tay bà Mạc, tìm kiếm một điểm tựa. Gương mặt cô ta lộ rõ sự hoang mang, nhịp tim đang tăng dần lên.
“Tử Băng có thai rồi. Con muốn đón cô ấy về ở cùng.