“Một là dọn về sống chung với tôi cho tới khi sinh đứa bé ra. Hai là… bỏ đứa bé đi!”
Rõ ràng Mạc Đăng Sinh đã đưa ra cho cô hai sự lựa chọn. Tuy nhiên, phương án hai hoàn toàn không thể chấp nhận được. Anh làm như vậy thực chất là đang uy hiếp cô.
“Anh…”
Đối diện với ánh nhìn sắc lạnh của chồng cũ, Hạ Tử Băng dường như không thể kháng cự được. Ở bên anh bao lâu, cô hiểu rõ Mạc Đăng Sinh là người như thế nào. Một khi anh đã muốn, nhất định sẽ làm tới cùng. Vậy thì nếu cô không đồng ý, đưa bé trong bụng cũng không giữ được nữa.
“Mạc Đăng Sinh, anh đúng là đồ khốn nạn.”
“Em cứ chửi đi. Chửi bao nhiêu tùy thích, miễn là… trở về cùng tôi thôi.”
Anh vươn tay kéo cô vào lòng, nhắm mắt lại, hít lấy một hơi hương thơm quen thuộc trên người cô. Đây mới chính là thứ mà Mạc Đăng Sinh tìm kiếm, người cho hắn cảm giác thân thuộc.
Mạc Đăng Sinh đã chấp nhận lấy Dương Thanh, đương nhiên phải đổi lại được thứ gì đó. Và điều kiện mà hắn đặt ra với bố mẹ là sự hiện diện của Hạ Tử Băng.
“Anh có làm gì cũng vô ích thôi. Dù tôi có ở bên anh một ngày, hai ngày hay cả đời đi chăng nữa, tôi cũng sẽ hận anh.”
Hạ Tử Băng dứt khóa tuyên bố.
Ban đầu, cô cưới hắn vì hai chữ trách nhiệm. Tuy nhiên, kể từ đêm đó, cô dường như không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng mình nữa rồi. Và cho tới khi biết mình mang thai con của anh, tình cảm này đã trót trao rồi.
“Mạc Đăng Sinh, giá mà anh đối xử với mẹ con tôi tốt như Chung Chí Nguyên, có lẽ tôi đã… không ghét anh đến vậy.”
Những tưởng sau khi ký đơn ly hôn, cô sẽ có tự do cho riêng mình. Nhưng không, Mạc Đăng Sinh vẫn cố chấp đeo đám, làm rối tung cuộc sống của cô lên. Chưa một giây phút nào Hạ Tử Băng cảm thấy bình yên, ngay cả khi ở cạnh anh.
“Tôi không quan tâm.”
Chỉ cần giữ được cô bên mình, Mạc Đăng Sinh chấp nhận tất cả hậu quả có thể xảy ra. Hắn điên rồi, điên tới mức muốn giam cầm cả người mình yêu.
“Cho tôi ba ngày để suy nghĩ.”
“Không được. Ba phút thôi!”
Mạc Đăng Sinh thẳng thắn đáp lời. Anh thừa biết nếu cứ kéo dài thời gian, e là cho dù lục tung cả thành phố này lên cũng không tìm được cô. Hạ Tử Băng đã có ý định bỏ trốn hai lần, ai dám chắc cô không dám bỏ trốn lần thứ ba?
Đứng ở phía đối diện, Mạc Đăng Sinh liên tục nhìn chằm chằm vào gương mặt thanh mảnh của cô. Nếu không để ý kỹ, e là khó mà phân biệt được cô với chị gái của mình. So với một người chị có phần yếu đuối, Hạ Tử Băng kiên cường hơn rất nhiều, ít nhất là trong việc bảo việc đứa con chưa chào đời của mình.
“…”
Trước mặt Mạc Đăng Sinh, Hạ Tử Băng chưa bao giờ được quyết định theo ý mình. Đứng trầm ngâm một lúc, cô nói: “Đợi khi sinh con xong, tôi sẽ rời đi. Đến lúc đó, anh tuyệt đối không được ngăn cản.”
“Được.”
Ngoài miệng thì chấp nhận với đề nghị của cô, tuy nhiên, sâu trong lòng mình, Mạc Đăng Sinh vốn dĩ không có ý định buông tay: “Nếu tôi giữ đứa bé lại, liệu em có rời xa tôi được không?”
“Anh về đi. Tui thu xếp đồ đạc xong sẽ tới.”
“Không cần dọn đâu. Tôi đã cho người đem đồ qua rồi.” Kể từ giây phút này, hắn hoàn toàn muốn khống chế cuộc đời cô. Chỉ cần liệu trước được mọi rủi ro, hắn sẽ tìm cách để loại bỏ nó.
Nén một tiếng thở dài, Hạ Tử Băng khó chịu bước lên xe, không hề để ý tới nụ cười trên môi Mạc Đăng Sinh. Biết những ngày tháng sau này của mình sẽ bị bó buộc nhưng vì con cô sẽ cố gắng.
“Chỉ cần qua thời gian này, hai mẹ con chúng ta sẽ được tự do.” Cô tự nhủ.
Trên đường trở về biệt thự nhà họ Mạc, Hạ Tử Băng giương mắt nhìn ra ngoài khung cửa sổ. Cho tới thời điểm hiện tại, cô không có ý định trò chuyện với anh.
Sau ba mươi phút, chiếc xe dừng lại trước một biệt thự đồ sộ. Lâu lắm rồi cô mới trở về đây, cảm giác vô cùng bối rối. Nghĩ tới chuyện phải đối diện với bà Mạc, cô lại chùn bước, thở ra một hơi dài thườn thượt.
“Yên tâm. Có tôi ở đây, không ai dám làm gì em đâu.”
“Mặc kệ anh.”
Tự động mở cửa, Hạ Tử Băng tiến vào bên trong. Ngang qua hành lang, cô ngắm nhìn vườn hoa một chút rồi mới đi tiếp. Có lẽ thời gian tới cô phải trông chờ vào nó rồi.
Cánh cửa bật mở, Hạ Tử Băng đi vào. Trước mắt cô là ông bà Mạc, bên cạnh còn có Dương Thanh. Cứ nhớ đến vẻ mặt đắc ý của cô ta, cô không sao cười nổi. Rõ ràng Mạc Đăng Sinh đang ép cô ghét hắn hơn thì phải.
Gặp lại mẹ chồng, còn phải sống chung, Hạ Tử Băng tự nhủ phải cư xử cho phải phép. Do đó, cô nở một nụ cười gượng gạo, khẽ cúi đầu:
“Con chào hai… bác.”
Đã ly hôn rồi, dù gì cũng không thể cư xử thân mật như trước. Hơn nữa cô chỉ ở tạm đây thôi, trước sau gì cũng phải đi.
Vừa thấy cô, bà Mạc đã vội nói móc: “Cô tới nhanh hơn tôi nghĩ. Ai mà biết cô trở lại đây có ý đồ gì không?” Thành kiến của bà đối với Hạ Tử Băng đã chất cao như núi, không thể trong một sớm một chiều mà biến mất được.
Khi nghe thấy những lời ác ý đó, sự uất ức trong người cô dâng cao nhưng đành phải nén lại trong lòng, môi mấp máy nhưng không thể nói được gì. Trước bầu không khí căng thẳng ấy, Dương Thanh đứng dậy, đi về phía Hạ Tử Băng rồi ôm chầm lấy cô.