Sợ bị phát hiện, Hạ Tử Băng đặt nhẹ tô cơm xuống nền nhà, lấy tay che miệng, vô thức nín thở. Cô nhắm mắt lại, trong thâm tâm mong cho anh càng đi nhanh càng tốt. Ai ngờ khi cô vừa mở mắt, phía trước đã có một khuôn mặt nhìn mình chằm chằm:
“Cô đang làm gì đó?”
“Tôi…”
Nén một tiếng thở dài, Hạ Tử Băng chui ra khỏi gầm bàn. Ngồi ở phía đối diện, Mạc Đăng Sinh chống tay dưới cằm hỏi: “Sao lại chui xuống đó?”
“Tôi thích.” Cuống quá, cô trả lời đại. Khi nói ra những lời đó, cô chỉ ước có một cái lỗ để mình chui xuống.
Nghe vậy, Mạc Đăng Sinh khẽ nghiêng đầu, nhíu mày khó hiểu. Quen cô bao lâu, hắn không hề biết Hạ Tử Băng lại có sở thích chui xuống gầm bàn để ăn cơm. Nghĩ thế nào cũng thấy… buồn cười.
Hạ Tử Băng cúi mặt xuống thấp, không dám nhìn trực diện vào đối phương. Cô cứ nghĩ giờ này mọi người đã ngủ hết rồi, bản thân có thể an tâm mà nhét đầy bụng. Ai ngờ hắn lại thức giấc giữa chừng, quấy nhiễu thời gian tận hưởng niềm hạnh phúc của cô.
“Vậy cũng được à?” Hắn bất lực lên tiếng.
Tuy nhiên, nhìn kỹ một chút, hắn lại phát hiện ra điều bất thường.
Hạ Tử Băng lén ngước mắt lên nhìn, đột nhiên thấy Mạc Đăng Sinh rời khỏi ghế, đang đi lại phía mình. Cô sợ tới mức thu người lại, nội tâm hỗn loạn. Anh ta lại muốn làm gì nữa đây?
Đến bên cạnh, Mạc Đăng Sinh xoay người cô về phía mình, nhìn chằm chằm vào bên má phải của cô. Khi đã xác nhận đó là dấu vết của bàn tay để lại, hắn mới khó chịu hỏi: “Mặt cô bị làm sao thế?”
Bị phát hiện, Hạ Tử Băng vội lấy tay che lại: “Tôi không sao.”
Dứt lời, cô đẩy ghế về sau, định rằng sẽ đi lên lầu để trốn tránh việc bị anh chất vấn. Tuy nhiên, phản ứng của cô làm sao nhanh bằng cánh tay của anh được.
“Cô định đi đâu? Không trả lời sao?”
“Buông… buông tôi ra!”
Hạ Tử Băng ra sức chống cự. Không còn cách nào khác, Mạc Đăng Sinh phải dùng tới chiêu cuối cùng.
“Chụt!”
Rất nhanh, hắn đã vòng tay qua eo, kéo cô lại gần rồi hôn lên đôi môi ấy. Cảm giác… vẫn như lúc trước, chỉ là thấy kích thích hơn mà thôi.
“Ưm…”
Thấy cô chưa khuất phục, Mạc Đăng Sinh lại điên cuồng hôn lâu hơn một chút. Hắn không tin cô có thể cưỡng lại mãnh lực thu hút này.
Cách đó không xe, phía bên cầu thang, Dương Thanh đã chứng kiến tất cả. Bàn tay ghì chặt vào thành cầu thang, lửa giận bốc lên ngùn ngụt, hai hàm răng cắn chặt vào nhau, trong lòng tự nhủ: “Hạ Tử Băng, cô thật biết cách dụ dỗ đàn ông. Được lắm, đợi tới ngày mai xem coi cô có thể vênh váo được nữa không?”
Chẳng muốn đứng đó tiếp tục làm bóng đèn, cô ta hậm hực trở về phòng. Đêm nay cô ta vẫn phải ngủ một mình, hoàn toàn không có Mạc Đăng Sinh nằm bên cạnh như mọi người trong nhà nghĩ.
“Sao? Còn muốn đi nữa không?”
“…”
Cô bị hắn hôn cho tới run người, cảm giác vô cùng khó tả. Vốn dĩ chẳng muốn dây dưa thêm nữa, vậy mà cứ bị hắn quấy rầy. Đoạn tình cảm này bao giờ cô mới có thể buông bỏ được đây?
“Nói tôi nghe, má cô bị sao vậy?”
“Được mẹ chồng tặng đó. Anh hài lòng rồi chứ?”
Chuyện đã đến nước này, cô không cần phải giấu nữa. Sớm muộn gì hắn cũng biết, vậy thì cứ thành thật thú nhận. Nói xong rồi, cô có thể đi.
Trước khi lướt qua người hắn, cô nhìn tô cơm để trên bàn, trong lòng hơi tiếc. Cô vẫn chưa no nhưng giờ thì khó mà ăn được nữa rồi.
Vừa mở cửa ra, cô đã bị Mạc Đăng Sinh đuổi kịp: “Cô nói thật chứ?”
Hạ Tử Băng đã cho hắn một đáp án, vậy mà hắn vẫn ngoan cố hỏi lại một lần nữa, thật khiến cô khó chịu. Chẳng lẽ cô lại đi vu không cho mẹ hắn sao? Làm vậy thì Hạ Tử Băng cô được lợi gì chứ?
“Anh không thì thôi. Tránh ra cho tôi đi ngủ.”
“Ngủ chung đi!” Hắn đề nghị.
“Anh bị điên à?”
“Hay là em muốn cùng thức với tôi?”
Nói chuyện với một người lý sự cùn như Mạc Đăng Sinh, Hạ Tử Băng khó mà tiếp tục câu chuyện được. Dù sao đây cũng là nhà của hắn, cô làm gì mà có quyền ngăn cản.
Để cửa ở đó, cô trở vào trong, leo lên giường đắp chăn đi ngủ, không quan tâm tới sự hiện diện của hắn. Chưa đầy 30 giây, hắn lại ngồi xuống bên cạnh, lên tiếng quấy rầy giấc ngủ của cô.
“Nằm im đi!”
“Mạc Đăng Sinh, anh... anh đừng có mà làm bậy!”
Nghe vậy, Hạ Tử Băng lật đật ngồi dậy, thu mình về phía đầu giường, lấy hai tay che ngực, nhìn hắn với ánh mắt lo sợ, đến cả tiếng nói cũng trở nên lắp bắp.
Thấy cô run rẩy như vậy, hắn lại thích thú muốn trêu chọc một chút: “Em sợ sao? Đâu phải chúng ta chưa từng làm bao giờ? Yên tâm, tôi sẽ làm nhẹ nhàng thôi.”
“Không được, tôi đang mang thai mà. Với lại... với lại của anh to lắm, tôi không chịu nổi nữa đâu.”
“...”
Một thời gian rồi cô không ân ái, cảm giác có chút lo sợ.
Cuối cùng thì cũng dụ được thỏ mắc bẫy, hắn điềm nhiên trả lời: “Cái gì to? Tôi bảo em nằm im tôi bôi thuốc, sẽ nhẹ nhàng thôi.”
“...”
Trời ơi, Hạ Tử Băng cô muốn chui xuống đất bây giờ, ngay lập tức.