Cuồng Chiếm Hữu: Mạc Tổng, Tha Cho Em

Chương 99: Thả lỏng đi (h)



“Mút đi! Đêm nay nó là của em, phục vụ nhiệt tình một chút.”

Lợi dụng lúc Dương Thanh thần trí không được minh mẫn, Lâm Bá Thương bắt cô ta phục vụ mình. Dù sao cũng chưa có quyết định ly hôn của Tòa án, hai người vẫn không tránh khỏi những ràng buộc.

“Ưm…”

Ngoài những tiếng ú ớ không rõ lời, Dương Thanh chẳng thể nói được câu nào tử tế. Bởi ngay lúc này đây, vật cương cướng của gã đã nằm trong miệng cô ta, còn tiếp tục tiến xuống tới cổ họng. Nói không nghẹn là nói dối, khóe mắt Dương Thanh ửng đó, chút nước mắt rơi xuống hai bên gò má.

“Ngoan chút đi! Không thì đừng trách tôi mạnh bạo.’

Lời gã nói cô ta không nghe rõ, chỉ có thể làm theo những gì đang diễn ra.

Ngồi trên người Dương Thanh, Lâm Bá Thương nhắm nghiền mắt lại, dùng lực từ dưới hông đẩy tới, muốn cô ta ngậm hết cậu nhỏ cho mình. Chỉ có như vậy gã mới thấy thoải mái, đẩy hưng phấn cao hơn một chút.

Duy trì như vậy được một lúc, gã thấy hơi mỏi lưng nên đứng dậy, lật úp người Dương Thanh xuống, phơi bày ra vòng ba căng tròn của cô. Không phủ nhận là gã đã làm chuyện đó với cô nhiều lần nhưng lâu ngày không ân ái, vẫn có cảm giác mới mẻ.

Hai tay vịn vào tấm ga trải giường, mắt Dương Thanh lờ đờ, hơi thở khó nhọc. Cô ta định dùng sức đẩy người dậy nhưng không được, bởi vì Lâm Bá Thương đã nằm úp xuống, phủ lên người cô từ phía sau. Kế đó, gã lấy tay nắm lấy cậu nhỏ của mình từ từ đưa vào bên trong của Dương Thanh, cảm giác thoải mái lập tức dâng lên trong lòng, cơ thể có rút run rẩy.

“Sướng… sướng quá!”

Được hai vách tường thịt non nớt của cô ta bao bọc lấy hết cả phần thân, cảm giác vô cùng kích thích. Lâm Bá Thương cứ vậy mà nằm úp trên người Dương Thanh, bên trên tay mơn trớn da thịt, ở dưới dùng lực thúc tới, càng lúc càng nhanh.

“Từ… từ từ thôi… hức…”

Lâu rồi không có ai tiến vào trong, gã lại không mở rộng mà cứ vậy đâm vào, Dương Thanh cảm thấy khó chịu vô cùng. Cô rên rỉ liên tục nhưng Lâm Bá Thương không hề quan tâm, chỉ nghĩ tới cảm xúc của bản thân, đẩy mạnh tới. Cứ vậy, giữa căn phòng có bốn bức tường, những thanh âm nhạy cảm phát ra, nối liền không dứt kèm theo tiếng kêu thảm thiết của cô ta khi đang trong trạng thái mơ màng.

“Anh… ưm… chậm lại.”

“Dương Thanh, đừng cầu xin vô ích nữa.” Lâm Bá Thương cười ranh mãnh rồi thúc tới, càng lúc càng mạnh, âm thanh cũng theo đó mà to hơn.

Những tiếng động ấy vọng đến bên tai càng làm cho gã kích thích hơn nữa, ra sức dùng cậu nhỏ của mình xoáy sâu vào bên trong cô, như muốn xé toạc hết tất cả ra.

Sau khi đổi tư thế, gã bế cô ta ra phòng khách, để người ngồi xoay lại đối mặt với mình trên ghế sofa, mạnh bạo lên tiếng: “Nhún đi!”

“Không… không còn sức nữa.”

“Đừng để tôi phải nói lại lần hai.”

Bị gã đe dọa, Dương Thanh chỉ biết ngoan ngoãn làm theo. Về phần mình, Lâm Bá Thương ngửa cổ ra sau, nhắm mắt tận hưởng khoái cảm đang dâng lên trong lòng, cảm giác như sắp nổ tung. Duy trì thêm chút nữa, gã không nhịn được mà phóng hết tinh binh của mình vào sâu trong hoa huyệt đã sớm ướt đẫm của cô ta.

“Đã thiệt.”

Để người nằm dài trên ghế sofa, hơi thở yếu ớt vì kiệt sức, Lâm Bá Thương đi vào trong nhà vệ sinh, cứ vậy mà vặn vòi hoa sen, xả nước xuống, để cơ thể mình được gột rửa một cách sạch sẽ. Có nằm mơ gã cũng không ngờ có thể gặp cô ta ở bệnh viện, lại còn thành công kéo người về nhà để hành sự, giải tỏa những bức bối đang dồn nén trong lòng.

Tắm xong, gã trở ra ngoài, định mặc quần lại thì thấy Dương Thanh bò tới, chủ động cầm lấy cậu nhỏ đã mềm nhũn của mình mà ra sức mút lấy. Nhìn cái cách cô ta thèm khát, gã không nhịn được mà hứng lên, thứ đó nhanh chóng dựng đứng trở lại.

“Thèm lắm sao?”

“Ừm…”

Nhìn vẻ mặt đang tận hưởng của cô ra, Lâm Bá Thương chỉ biết cười, đứng yên cho cô ta dùng miệng của mình không ngừng ra vô trước vật to lớn của bản thân. Gã đã muốn dừng lại nhưng cô ta lại đòi thêm, kiểu này nếu không đáp ứng thì người như gã không phải là đàn ông rồi.

Thuận nước đẩy thuyền, Lâm Bá Thương đứng đó, rướn người về phía trước để vật cương cứng của mình luồn sâu vào bên trong khoang miệng của Dương Thanh. Thấy vẻ mặt cô ta nhăn lại vì khó chịu, gã không kiềm được mà thích thú thở ra một hơi thoải mái kèm theo mấy lời nói ám muội:

“Đúng rồi, tốt lắm! Nhanh, mạnh hơn nữa đi!”

“Ưm…”

Dương Thanh quỳ trên sàn nhà, mút lấy như muốn nuốt luôn cậu nhỏ của gã vào trong miệng. Lâu rồi không được quan hệ với ai, cộng thêm cảm giác lâng lâng khi thuốc mê chưa tan hết, sự hưng phấn trong người cô ta như một ngọn lửa bùng lên dữ dội.

Đứng một lúc, gã thấy mỏi chân nên rút cậu nhỏ của mình lại, lùi về phía ghế sofa rồi ngồi xuống, ra hiệu cho Dương Thanh đi tới. Cô ta không đứng dậy, cứ vậy mà hạ thấp mình bò tới, đôi mắt lờ đờ chỉ nhìn chằm chằm vào thứ to lớn đang ướt sũng kia mà thôi.

“Ngoan lắm!”