Phượng Quan Hà không hiểu, rõ ràng người khóc thương tâm là nàng, nhưng vì sao tâm hắn lại như bị ai nhéo đau?
Hắn đã sớm biết thân thể trưởng công chúa so với nữ tử bình thường có chút khác biệt, không ngờ nàng lại vì thể chất này mà từ nhỏ đã bị ghẻ lạnh trong cung.
Nhưng lúc này hắn cũng không rảnh lo chuyện khác, chỉ biết dùng chân tay vụng về lau nước mắt an ủi nàng.
“Ta sao lại chán ghét Oánh Oánh được, ta…… ta quan tâm Oánh Oánh. Oánh Oánh đừng khóc, ngươi nhìn ta một chút, nhìn ta đi……”
Tiểu mỹ nhân vẫn che mắt, da mặt non mềm bị miết để lại vài vệt đỏ.
Lần đầu tiên Phượng Quan Hà cảm thấy bản thân thật vô dụng, ngay đến việc dỗ Oánh Oánh vui vẻ hắn cũng không làm được.
Nên làm gì bây giờ? Hắn nhìn chằm chằm bức hoạ trên tường suy nghĩ, trong đầu chỉ thấy rối loạn.
Nghĩ lại thấy ảm đạm.
Hắn thật ngu ngốc, chẳng nói được lời nào dễ nghe, có lẽ vào những lúc thế này, chỉ có loại công tử phong lưu trong miệng toàn lời 'phong hoa tuyết nguyệt' lãng mạng mới có thể làm Oánh Oánh mỉm cười……
Rốt cuộc vẫn là do hắn không xứng.
Tần Nguyệt Oánh khẽ mở mắt, thấy tầm mắt hắn không rơi trên mình liền yên tâm, tròng mắt dưới khe hở ngón tay đảo quanh.
Dáng vẻ lo lắng này có chút khác với những gì nàng nghĩ, còn tưởng rằng phò mã một khi cương cứng thì ngay cả lời nàng cũng không để ý.
Hóa ra hắn vẫn còn chút quan tâm đến nàng. edit by Lạc Rang
Nhưng tên ngốc này, sao lại không nói gì vậy?
Nghĩ nghĩ, Tần Nguyệt Oánh nhắm mắt lại, bóp chặt cổ họng cố gắng phát ra âm thanh nghẹn ngào, hỏi hắn: “Phò mã thật sự quan tâm tới Oánh Oánh sao?”
“Phải, ta……” Phượng Quan Hà vắt óc suy nghĩ nên nói gì lúc này, “Oánh Oánh không thích, về sau ta không làm nữa được không?”
Hắn thấy khóe miệng người nọ lại rũ xuống.
Chẳng lẽ nói sai rồi sao?
Không đúng, Oánh Oánh rõ ràng rất thích bị hắn cắm.
“Vậy… ta tuyệt đối không nói những lời thô tục đó với Oánh Oánh nữa, ta……”
Nói được nửa chừng, lại thấy khóe miệng kia càng rũ xuống hơn.
Phượng Quan Hà liếm đôi môi khô, cảm thấy đầu óc trống rỗng.
Tần Nguyệt Oánh cuối cùng nhịn không nổi nữa lên tiếng.
“Phò mã… ta bảo phò mã nhẹ một chút, tại sao phò mã không nghe lời?”
“Được, vậy về sau ta sẽ nhẹ nhàng.”
Tần Nguyệt Oánh dùng tay che đi đôi mắt trợn tròn.
Đây chẳng lẽ là năng lực lĩnh hội của Phượng tướng quân, hai mươi sáu tuổi đã trở thành quan nhất phẩm sao?
Sau khi lăn lộn một hồi, nàng chớp chớp mắt, cố nặn ra bộ dạng đáng thương nhất có thể.
Lấy tay ra.
“Phò mã……”
Phượng Quan Hà nhìn vào mắt nàng, cảm thấy tâm mình tan chảy.
“Ta cũng không cần ngươi... nhẹ nhàng...” Tần Nguyệt Oánh đỏ mặt, “Chúng ta giống như trước cũng… cũng rất tốt, nhưng ngươi phải biết nghe lời ta, biết không?”
“Được, đều nghe Oánh Oánh.”
Tần Nguyệt Oánh mặt càng đỏ hơn: “Cũng không phải nghe hết…… nghe... nghe một ít là được.”
Nghe một ít…… Phượng Quan Hà thật không biết 'một ít' này rốt cuộc là nghe bao nhiêu và nghe cái nào.
Nhưng Oánh Oánh nguyện ý nói như vậy với hắn, có phải nghĩa là… edit by Lạc Rang
Tần Nguyệt Oánh bị ánh mắt hắn nhìn đến vừa xấu hổ buồn bực lại chột dạ.
Con ngươi hắn quá mức nóng bỏng, nàng không dám đối diện.
Quay đầu đi, nàng hắng giọng: “Ta hỏi ngươi ——”
“Ừm.”
Con chó lớn nằm trên người nàng lập tức phấn chấn.
“Ngươi... ngươi mấy năm đó ở quân doanh, không cùng nữ nhân nào sao?”
“Không có.” Phượng Quan Hà không cần suy nghĩ liền trả lời.
Như sợ nàng không tin, hắn lại vội bổ sung: “Oánh Oánh, tất cả tướng tá có tước hiệu trong quân doanh đều sẽ bị ghi tên vào sổ mại dâm, không tin ngươi có thể đi tra, ta tuyệt đối không gạt ngươi.”
Tần Nguyệt Oánh không nghĩ hắn lại nghiêm túc cùng nàng thảo luận như vậy, nhưng như này tựa hồ như nàng đang ghen...
Nàng lẩm bẩm một câu: “Làm sao ta biết ngươi được phong tước hiệu lúc nào...”
Trước khi phong tước hiệu, không phải cũng có thể sao?
“Mười lăm tuổi.”
“……” Vậy hình như là không thể.
Nàng nghi hoặc liếc hắn một cái: “Ra khỏi quân doanh, ở bên ngoài, cũng không có?”
Phượng Quan Hà rầu rĩ nhìn nàng.
“Oánh Oánh, quân sĩ vào thanh lâu, bị phát hiện ít nhất cũng ăn một trăm gậy và giáng chức. Trong thời gian canh giữ biên ải, nếu qua lại với thường dân, bắt được cũng bị chém đầu.”
“Ngươi bản lĩnh lớn như vậy, ai có thể biết được……”
Tần Nguyệt Oánh nói những lời này yếu ớt như muỗi kêu, Phượng Quan Hà lại nghe thấy rõ ràng.
“Oánh Oánh, ngươi không tin ta?”
Trong miệng lại thấy cay đắng.
“Ta… ngươi muốn ta làm sao tin ngươi đây!” Mặt Tần Nguyệt Oánh lập tức đỏ bừng, “Không phải vẫn nói... cái đó... lần đầu tiên đều sẽ rất nhanh sao?!”
Vẻ mặt Phượng Quan Hà kinh hãi.
Oánh Oánh thích nhanh?
Bảo sao trước kia luôn chướng mắt hắn.
“Ngươi rốt cuộc có phải…?”
Tần Nguyệt Oánh bị phản ứng của hắn làm cho càng xấu hổ, giơ tay đánh nhẹ vào ngực hắn một chút.
“Thật sự không có nữ nhân khác.” Phượng Quan Hà dừng một chút, “Oánh Oánh tin ta một lần được không?”
Tần Nguyệt Oánh nhìn sắc mặt hắn thản nhiên lại nghiêm túc, càng thấy xấu hổ vì tính toán chi li những chuyện nhỏ nhặt như vậy.
Kỳ thật nàng biết cuộc sống trong quân doanh rất buồn tẻ và khó khăn, nàng cũng không quan tâm trước kia phò mã có ai, nhưng hiện giờ họ đã là phu thê, nàng đương nhiên muốn tìm hiểu cẩn thận về hắn, chỉ e ngày nào đó hắn chết ở bên ngoài, nếu có một nữ nhân bụng to tìm đến đòi chia gia tài, chẳng lẽ nàng phải "ngậm bồ hòn làm ngọt" sao?
Nghĩ một hồi, nàng hừ một tiếng, tiếp tục dụ hắn nói: “Ta không tin. Trong quân doanh doanh kỹ có đến mười sáu, mười bảy người, dù có gia thất rồi cũng không tránh được, mấy năm nay ngươi chịu nổi sao?”
“Không phải ta có Oánh Oánh rồi sao?”
Phượng Quan Hà đột nhiên nhanh trí nói một câu như vậy.
Mặt Tần Nguyệt Oánh lập tức đỏ đến rỉ máu.
Hắn có ý gì?
Đang nói về doanh kỹ, hắn bỗng nhiên nhắc tới nàng là muốn nói gì?
Chẳng lẽ muốn nhắc nhở nàng rằng hắn không hề quên… edit by Lạc Rang
Nàng không quên lúc trước khi mình câu dẫn hắn cắm huyệt, tự nhận là vật riêng, là điếm nhỏ của hắn…
Tần Nguyệt Oánh liếm môi, ánh mắt rơi xuống vật ngẩng cao đầu dưới háng hắn.
Nàng có chút nhớ mùi vị kia…
Bọn họ náo loạn một hồi như vậy, đồ vật kia giờ đã mềm xuống nhiều, có thể thấy chủ nhân cũng không còn hứng thú.
Lúc này cũng không thể để hắn đi.
Con ngươi nàng đảo quanh, bỗng nhiên hỏi: “Vậy mấy năm nay phò mã ở trong quân doanh, lúc nhịn không được… phải làm sao?”
Phượng Quan Hà cụp mắt, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi.
Tiểu dâm phụ lại phát tao, lén lút dụ dỗ hắn.
Yết hầu hắn lăn lộn: “Tự mình tuốt.”
“Tự mình tuốt…… cũng ra được sao?” Tần Nguyệt Oánh nhìn dương vật lớn treo lủng lẳng hơi rũ kia, nhíu mày, hiển nhiên rất khó hiểu.
Khi nàng thủ dâm, nếu làm thường xuyên thì sẽ không thấy thú vị, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.
“Phải……” Con ngươi Phượng Quan Hà sâu thẳm nhìn nàng, “Nghĩ đến việc đụ Oánh Oánh là có thể bắn.”
Hắn vén tóc bên cổ nàng: “Sau này Oánh Oánh thủ dâm cũng phải nghĩ đến ta, như vậy mới công bằng.”