Vài ngày sau, Tần Nguyệt Oánh đúng như dự đoán nhận được khẩu dụ của Hoàng Thượng triệu vào cung yết kiến.
Nàng biết người đó nhiều lịch trình, nhưng nàng cũng lâu lắm rồi không được hít thở không khí bên ngoài phủ tướng quân, bởi vậy trên đường vừa đi vừa dừng lại, ê a lần chần mãi, so với thời gian bọn họ thỏa thuận thì......
Tới muộn hai tiếng.
Chờ khi nàng lê bước tới cửa Ngự Thư Phòng thì vị vua đứng đầu đất nước đã tức giận đến mức khói bốc đầy đầu.
Vừa bước vào phòng, một quyển tấu chương đã nện thẳng xuống bên chân nàng.
"Tần Nguyệt Oánh, ngươi không có cảm giác về thời gian hả?!" Hoàng đế bệ hạ cả ngày nhìn sổ sách nên cũng thấy choáng váng hoa mắt, "Có biết vì sao trẫm truyền ngươi vào cung không?"
Uy long mênh mông cuồn cuộn, dù bị ngăn cách bởi một cánh cửa dày nhưng mấy tiểu thái giám canh phòng bên ngoài vẫn không khỏi run rẩy.
Tần Nguyệt Oánh còn không thèm nhìn tấu chương kia mà chỉ lẳng lặng cúi đầu hành lễ.
"Hoàng Thượng chắc đã sớm điều tra mọi việc rõ ràng, Hoàng Thượng đã biết còn hỏi làm gì?"
Nàng tùy ý chọn một chỗ ngồi xuống, gác chân lên, tự nhiên như được mời đến uống trà.
Đám ảnh vệ dưới tay hắn cũng đâu trong sạch gì, hắn ra vẻ cho ai xem?
"Vậy hả? Vậy ngươi giải thích tử tế cho trẫm xem, mấy ngày qua ngươi ra vào sòng bạc làm gì?"
Tần Nguyệt Oánh hoàn toàn không để tâm đến dáng vẻ của hắn, nàng thản nhiên bưng tách trà lên: "Đến sòng bạc đương nhiên để đánh bạc rồi. Nhưng mà sau nhiều ngày như vậy, chắc thuộc hạ của người cũng đã tra rõ cả chuyện thắng thua của bổn cung chứ chẳng cần nói đến thân phận chủ sòng bạc."
Tần Cảnh Cùng hừ lạnh, vẫn vùi đầu vào bàn không nhìn nàng, ngoài miệng lại châm chọc: "Xem ra ngươi cũng biết người viết tấu chương này là ai. Ngươi cố tình để lộ nhược điểm, giả vờ chứng thực chứng cứ phạm tội của mình chỉ để vào cung?"
"Đúng đúng, Oánh Oánh và hoàng huynh đã lâu chưa gặp nhau, thật là nhớ quá đi mất."
Tần Cảnh Cùng nghe xong hơi xao động, ngẩng đầu liền thấy nữ tử ngồi đối diện mặc đồ trắng từ đầu đến chân —— trông chẳng khác nào mặc áo tang.
Hắn suýt nữa phun luôn ra máu.
"Sao ngươi dám ăn mặc như vậy tới gặp trẫm hả?!"
Tần Nguyệt Oánh làm bộ buồn bã.
"Oánh Oánh còn đang chịu tang phu quân, là một quả phụ nhỏ mà."
"Cả kinh thành đều biết, Hoàng Thượng chắc không thể không biết chứ?"
Đương kim Thánh Thượng chưa đến ba mươi, đang ở độ sung sức nhất của tuổi trẻ.
Nhưng hắn không giống những vị đế vương trẻ khác trong lịch sử Khánh Thương chỉ biết sa vào trụy lạc, làm những việc ngu ngốc hao tài phí của mà vô bổ với đất nước, thay vào đó hắn rất siêng năng, ngày nào cũng dốc sức làm việc.
Không phải hắn muốn dốc sức, mà vì hắn sợ nếu mình không chết đột ngột vì chính sự thì ngày nào đó sẽ bị muội muội này chọc tức chết trước.
Đại trượng phu phải có thành tựu, há có thể để lại dấu ấn nực cười như vậy trong sử sách?
Vì vậy Tần Cảnh Cùng luôn giữ khoảng cách với hoàng muội của mình.
Không cần thiết thì tốt nhất không nên gặp.
Hắn làm như không nghe thấy những lời quá phận của nàng mà chỉ cau mày nhìn tấu chương trước mặt: "Nói đi, tại sao ngươi lại tốn nhiều công sức để gặp ta như vậy?"
Trong phòng im ắng một lúc lâu.
Hắn ngẩng đầu lên khỏi bàn, trông thấy người ngồi trên ghế nhìn mình đầy mong chờ.
Hắn đã quá quen với ánh mắt này.
Vị hoàng đế trẻ lộ ra vẻ mặt không nói nên lời, có chút khinh thường nói: "Gần đây thắng trận, trẫm muốn ban thưởng cho tất cả quan lại, giờ không có tiền và cũng không có hứng tiêu khiển với ngươi đâu."
Muốn truyền trưởng công chúa vào cung không phải chuyện dễ dàng. Lúc nào nàng cũng khiến hắn phải chịu thiệt hại nặng nề.
Mấy hạ nhân trong cung thích đồn đại linh tinh làm sao hiểu được nỗi khổ của hắn?
Tần Nguyệt Oánh tươi cười phe phẩy cái đuôi hồ ly: "Bổn cung đâu dám ngó ngàng đến túi tiền của bệ hạ? Bổn cung tới đây để mang tiền cho người."
Tần Cảnh Cùng một chữ cũng không tin.
Hồ ly nhỏ cười tủm tỉm rút từ trong tay áo ra một bản vẽ đặt lên bàn phía trước.
"Gần đến cuối năm rồi, bổn cung định hỗ trợ kính phí để thay đổi quân phục cho Vũ Lâm quân phụ trách canh gác trong cung. Hoàng Thượng nhìn xem kiểu dáng và màu sắc này có được không?"
Tần Cảnh Cùng nhìn thời tiết bên ngoài ngày càng nóng nực, nhìn nàng như nhìn quỷ vậy.
Trên thế gian rộng lớn này thực sự có người tu luyện được đến trình độ mở to mắt nói dối như vậy sao?
"Nhìn ta như vậy làm gì? Nhìn cái này đi!" Tần Nguyệt Oánh duỗi đầu ngón tay chỉ lên bàn, cường điệu tính hiếm có của chuyện này, "Bổn cung trả tiền cho nó!"
Tần Cảnh Cùng ngờ vực mở bản vẽ ra.
Áo giáp bạc được viền đỏ, quần nâu, ủng đen, mỗi người còn mang thắt lưng và buộc cổ tay bằng da hươu, nhìn qua trông khá ấn tượng.
Hắn tưởng tượng ra khung cảnh hoành tráng khi ba nghìn nam tử trong cung mặc bộ đồ này, cất đều bước dưới bức tường lớn màu đỏ của hoàng cung.
Không thể không nói, các cửa hàng trang phục của hoàng muội hắn có thể trải dài khắp kinh thành là có cái lý của nó.
Nhưng Tần Cảnh Cùng lại chống cằm suy tư một hồi.
"Nếu làm gấp thì mất bao lâu để xong bộ giáp này của ngươi?"
"Nhanh thôi," Tần Nguyệt Oánh cười tủm tỉm, "Bổn cung đã sai người làm rồi, muộn nhất thì hai tuần nữa là toàn bộ Vũ Lâm quân trấn giữ trong hoàng thành có thể thay rồi."
Thì ra là trảm trước rồi mới tâu sau.
Nhưng hắn cũng không có lí do gì để từ chối chuyện tốt như vậy.
Tần Cảnh Cùng lại lộ ra vẻ mặt không nói lên lời: "Ngươi có biết màu đỏ là màu cấm kỵ nhất của người Đột Quyết không?"
"Bổn cung biết."
"Ngươi thực sự muốn gây thù với sứ thần Đột Quyết như vậy sao?" Trong lời của vị đế vương trẻ có chút cảm xúc phức tạp.
"Sao lại là ta gây thù với người khác?" Tần Nguyệt Oánh thản nhiên nói, "Tường cung vốn cũng màu đỏ nhưng đâu phải do ta gọi người đến sơn."
Lí lẽ này đương nhiên không chấp nhận được -- một bên là cố ý, một bên là do tổ tiên truyền lại hàng ngàn năm, làm sao so sánh được?
Nhưng Tần Cảnh Cùng suy nghĩ một lúc vẫn hùa theo trò đùa dai của hoàng muội.
Dù sao đi nữa, với vị thế là bên thắng trong trận chiến lần này, chút vướng mắc nhỏ với người Đột Quyết chẳng là cái đinh gì trong mắt hắn.
Hơn nữa hắn cũng đang cân nhắc vài điều. Lần này Phượng Quan Hà gặp cảnh thập tử nhất sinh ở phương Bắc, chắc hẳn trong lòng nàng sẽ giận.
Nàng sẽ đổ lỗi cho mọi người, ngoài Đột Quyết ra thì còn có vị hoàng đế khơi mào chiến dịch này là hắn.
Nếu người nọ mà không trở về thật......
Hoàng đế chợt cảm thấy đáy lòng rét run, nhưng nhìn dáng vẻ nhỏ nhảy nhót của người trước mặt, ngoài miệng hắn vẫn không kiêng nể.
"Ngươi đã đạt được mục đích, có phải về được rồi không? Lẽ nào còn muốn trẫm giữ lại trong cung dùng bữa tối?"
Tần Nguyệt Oánh đang rất đói, như sợ hắn sẽ đổi ý, nàng gật đầu như giã tỏi.
Tần Cảnh Cùng vô cùng ghét bỏ: "Không phải ngươi đang để tang phu quân sao?"
Hắn lại hướng về phía cửa hô: "Phí Mậu Đức, vào kéo trưởng công chúa về cho trẫm!"
Trong phòng vang lên tiếng đá và dậm chân một hồi, sau đó không còn ai nữa.
Không lâu sau, cách một cánh cửa dày, hoàng đế nghe thấy lời khuyên tha thiết của mấy thái giám trẻ ở bên ngoài:
"Ai da, trưởng công chúa, người không lấy đồ trang trí này về được đâu!"