Cường Giả Hàng Lâm Ở Đô Thị

Chương 649: Không cần a!





"Ca ca, ca tham gia trước đi, chờ có kết quả rồi nói sau.", sau một lúc lâu, Lạc Thanh nói. Tuy rằng không bỏ được ca ca của mình, nhưng cô càng hy vọng ca ca của mình có thể trở nên càng thêm cường đại hơn.

"Ân. Được.", Lạc Kỳ gật gật đầu nói. Cậu vô cùng khát vọng với Thần điện.

Lạc Kỳ trong lòng thầm hạ quyết tâm, liền tính tiến vào được một ngàn người, cậu cũng muốn mang theo muội muội của mình theo.

Lần tuyển chọn này chia ra ba ngày, thiếu niên cấp Tân Tinh khắp thành Hắc Thiết chừng mấy vạn người, tranh giành nhau một vạn vị trí cuối cùng,

Ba ngày sau, tuyển chọn kết thúc, Lạc Kỳ cũng thuận lợi tiến vào danh sách một vạn.

Một vạn người đứng thẳng, vị trung niên cả người cả người tản ra sức mạnh đi ra, nói: "Ta là điện chủ phân điện Thần điện Hư Vô thủ lĩnh Hắc Thiết, các ngươi là một vạn thanh niên cấp Tân Tinh kiệt xuất nhất của thành Hắc Thiết, phân điện Thần điện Hư Vô chúng ta sẽ bồi dưỡng các ngươi thật tốt."

Vị nam tử trung niên này đúng là Hắc Thiết, nhìn vạn người tinh thần dương quang phấn chấn trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ dị.

"Lập tức theo ta đến trong Thần điện, các ngươi hiện tại có vấn đề gì không?", Hắc Thiết lớn tiếng hỏi.

Lời ông ta vừa dứt, trong đám người bỗng tòi ra vị thanh niên cường tráng.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía thanh niên kia.

Cảm nhận được ánh mắt mọi người xung quanh, vị thiếu niên có chút khiếp đảm, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Ta có thể mang theo muội muội mình cùng vào Thần điện Hư Vô không?"

"Trừ bỏ một vạn người các ngươi, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào!", Hắc Thiết lạnh lùng nói.

"Ta đây...ta không vào Thần điện Hư Vô nữa.", vị thanh niên này trên mặt lộ ra thần sắc giãy dụa, sau một lúc lâu mới kiên định nói.

"Nga?", trên mặt Hắc Thiết lộ tia lạnh lẽo: "Ngươi cho rằng phân điện Thần điện Hư Vô là nơi nào? Muốn đến là đến muốn rời liền ròi?"

Oanh!

Cỗ khí thế chợt bộc phát từ người Hắc Thiết, sau đó thân ảnh Lạc Kỳ nháy mắt bị đánh bay đi, cả người hung hăng dừng lại trên mặt đất, máu tươi trực tiếp phun ra, nhìn qua mười phần thê thảm.

"Ca ca.", trong đám người, bỗng lao ra một nữ hài chỉ tầm mười tuổi, nhanh chóng chạy đến bên người Lạc Kỳ.

Nhìn tình trạng thê thảm của ca ca mình, trên khuôn mặt nhỏ của Lạc Thanh tràn đầy nước mắt.

"Ngươi bây giờ còn muốn rời Thần điện sao?", Hắc Thiết chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói.

"Ta...rời khỏi.", Lạc Kỳ nhịn đau xuống, cắn chặt răng nói.

"Oanh!", lại là một cố khí thế cường đại bộc phát ra, đánh trên người Lạc Kỳ, Lạc Kỳ hứng trọn cỗ khí thế đó, thân mình trực tiếp nằm bẹp dưới đất, há miệng hộc cả máu.

"Không cần đánh ca ca ta. Ca ca ta nguyện ý gia nhập Thần điện.", trên gương mặt nhỏ của Lạc Thanh ướt nhẹp, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, khẩn cầu Hắc Thiết.

"Ha hả, thật đúng là huynh muội tình thâm nha?", Hắc Thiết chậm rãi đi tới, sau đó nhẹ nhàng một tay bao trùm lên đỉnh đầu Lạc Thanh.

Oanh!

Khuôn mặt nhỏ của Lạc Thanh còn kèm theo nước mắt, cả người lại trong nháy mắt ngã xuống mặt đất.

"Tiểu Thanh, muội sao vậy?", Lạc Kỳ nhịn đau, vội vàng nâng muội muội mình dậy. Lập tức ngây ngẩn cả người.

Lạc Thanh lúc này khóe miệng có tia máu đỏ tươi, tim cũng không còn đập nữa.

Lạc Kỳ tức thì ngơ ngẩn cả người.

Ánh mắt Lạc Kỳ dại ra, ngơ ngác nhìn muội muội mình, chỉ là, ngay lúc này muội muội của cậu đã hoàn toàn mất đi hơi thở sinh mệnh.

"Không!", trên mặt Lạc Kỳ đầy nước mắt. Vừa rồi bị trọng thương như vậy cậu còn không rên một tiếng, lúc này trong mắt lại nhòe đi vì nước.

"Ai tới cứu muội muội ta! Ai tới cứu muội ta đi?", cả người Lạc Kỳ như điên rồi, ánh mắt nhìn bốn phía, đầy tràn trong mắt là khát vọng cầu xin.

Thời điểm ánh mắt những người khác nhìn Lạc Kỳ, toàn bộ đều chọn né tránh.

Đây là người Hắc Thiết đại nhân giết. Bọn họ sao có thể dám nhúng tay?

"Đại nhân! Ta theo người đến Thần điện, người cứu cứu muội muội ta được không. Ta cầu người.", ánh mắt Lạc Kỳ thất hồn nhìn về phía Hắc Thiết, như bắt được cọng cỏ cứu mạng, không ngừng dập đầu trên mặt đất, khẩn cầu nói.

"Nga, không phải lúc trước ngươi không muốn đến Thần điện sao?", Hắc Thiết lộ ra tia cười lạnh, ông ta lắc đầu nói: "Muộn rồi, muội muội của ngươi đã chết."

Oanh!

Lạc Kỳ cảm thấy trong đầu mình nổ vang, cả người choáng váng.

Muội muội của cậu chết rồi! Lời nói của Hắc Thiết như một thanh kiếm băng đâm xuyên qua tim cậu, vô cùng lạnh, lạnh đến thấu xương.

Lạc Kỳ vươn đôi tay, gắt gao ôm muội muội tuổi nhỏ của mình.

"Không cần a!", Lạc Kỳ cao lớn cường tráng, lúc này lại khóc như một đứa trẻ.

......

"Mang đi!", Hắc Thiết trực tiếp hô một tiếng, sau đó một vị cường giả cấp Tinh Chủ bước ra, một tay ném Lạc Kỳ lên vai.

Cả người Lạc Kỳ cứ như bị ngốc, nhìn muội muội nhỏ tuổi của mình nằm lẻ loi trên mặt đất lạnh băng ngày càng xa, cậu đột nhiên bừng tỉnh, phát điên muốn nắm lấy muội muội mình.

Cường giả cấp Tinh Chủ sức lực mạnh lớn như nào cơ, cậu căn bản vô pháp tránh thoát.

Nhìn đông đảo mọi người vây xem, ánh mắt Hắc Thiết lộ ra tia lạnh nhạt, nói: "Thần điện của chúng ta lần này tuyển nhận thành viên, là muốn chọn ra thiên tài tốt nhất. Nhưng Thần điện chúng ta cũng thống trị toàn bộ bí cảnh Hư Vô, không phải nhà riêng của các ngươi, muốn lui là lui muốn tới là tới, uy nghiêm của Thần điện không cho phép xâm phạm!"

Mắt lạnh của Hắc Thiết quét qua từng người ở đây, nói: "Đã gom đủ một vạn người, mọi người nghe lệnh, cùng ta về Thần điện."

Sau đó một vạn người lập tức toàn bộ rời đi.

"Ca ca, ca tham gia trước đi, chờ có kết quả rồi nói sau.", sau một lúc lâu, Lạc Thanh nói. Tuy rằng không bỏ được ca ca của mình, nhưng cô càng hy vọng ca ca của mình có thể trở nên càng thêm cường đại hơn.

"Ân. Được.", Lạc Kỳ gật gật đầu nói. Cậu vô cùng khát vọng với Thần điện.

Lạc Kỳ trong lòng thầm hạ quyết tâm, liền tính tiến vào được một ngàn người, cậu cũng muốn mang theo muội muội của mình theo.

Lần tuyển chọn này chia ra ba ngày, thiếu niên cấp Tân Tinh khắp thành Hắc Thiết chừng mấy vạn người, tranh giành nhau một vạn vị trí cuối cùng,

Ba ngày sau, tuyển chọn kết thúc, Lạc Kỳ cũng thuận lợi tiến vào danh sách một vạn.

Một vạn người đứng thẳng, vị trung niên cả người cả người tản ra sức mạnh đi ra, nói: "Ta là điện chủ phân điện Thần điện Hư Vô thủ lĩnh Hắc Thiết, các ngươi là một vạn thanh niên cấp Tân Tinh kiệt xuất nhất của thành Hắc Thiết, phân điện Thần điện Hư Vô chúng ta sẽ bồi dưỡng các ngươi thật tốt."

Vị nam tử trung niên này đúng là Hắc Thiết, nhìn vạn người tinh thần dương quang phấn chấn trước mặt, trên mặt lộ ra nụ cười kỳ dị.

"Lập tức theo ta đến trong Thần điện, các ngươi hiện tại có vấn đề gì không?", Hắc Thiết lớn tiếng hỏi.

Lời ông ta vừa dứt, trong đám người bỗng tòi ra vị thanh niên cường tráng.

Ánh mắt mọi người nhìn về phía thanh niên kia.

Cảm nhận được ánh mắt mọi người xung quanh, vị thiếu niên có chút khiếp đảm, nhưng vẫn lấy hết can đảm nói: "Ta có thể mang theo muội muội mình cùng vào Thần điện Hư Vô không?"

"Trừ bỏ một vạn người các ngươi, bất luận kẻ nào cũng không được tiến vào!", Hắc Thiết lạnh lùng nói.

"Ta đây...ta không vào Thần điện Hư Vô nữa.", vị thanh niên này trên mặt lộ ra thần sắc giãy dụa, sau một lúc lâu mới kiên định nói.

"Nga?", trên mặt Hắc Thiết lộ tia lạnh lẽo: "Ngươi cho rằng phân điện Thần điện Hư Vô là nơi nào? Muốn đến là đến muốn rời liền ròi?"

Oanh!

Cỗ khí thế chợt bộc phát từ người Hắc Thiết, sau đó thân ảnh Lạc Kỳ nháy mắt bị đánh bay đi, cả người hung hăng dừng lại trên mặt đất, máu tươi trực tiếp phun ra, nhìn qua mười phần thê thảm.

"Ca ca.", trong đám người, bỗng lao ra một nữ hài chỉ tầm mười tuổi, nhanh chóng chạy đến bên người Lạc Kỳ.

Nhìn tình trạng thê thảm của ca ca mình, trên khuôn mặt nhỏ của Lạc Thanh tràn đầy nước mắt.

"Ngươi bây giờ còn muốn rời Thần điện sao?", Hắc Thiết chậm rãi đi tới, lạnh lùng nói.

"Ta...rời khỏi.", Lạc Kỳ nhịn đau xuống, cắn chặt răng nói.

"Oanh!", lại là một cố khí thế cường đại bộc phát ra, đánh trên người Lạc Kỳ, Lạc Kỳ hứng trọn cỗ khí thế đó, thân mình trực tiếp nằm bẹp dưới đất, há miệng hộc cả máu.

"Không cần đánh ca ca ta. Ca ca ta nguyện ý gia nhập Thần điện.", trên gương mặt nhỏ của Lạc Thanh ướt nhẹp, quỳ trên mặt đất, không ngừng dập đầu, khẩn cầu Hắc Thiết.

"Ha hả, thật đúng là huynh muội tình thâm nha?", Hắc Thiết chậm rãi đi tới, sau đó nhẹ nhàng một tay bao trùm lên đỉnh đầu Lạc Thanh.

Oanh!

Khuôn mặt nhỏ của Lạc Thanh còn kèm theo nước mắt, cả người lại trong nháy mắt ngã xuống mặt đất.

"Tiểu Thanh, muội sao vậy?", Lạc Kỳ nhịn đau, vội vàng nâng muội muội mình dậy. Lập tức ngây ngẩn cả người.

Lạc Thanh lúc này khóe miệng có tia máu đỏ tươi, tim cũng không còn đập nữa.

Lạc Kỳ tức thì ngơ ngẩn cả người.

Ánh mắt Lạc Kỳ dại ra, ngơ ngác nhìn muội muội mình, chỉ là, ngay lúc này muội muội của cậu đã hoàn toàn mất đi hơi thở sinh mệnh.

"Không!", trên mặt Lạc Kỳ đầy nước mắt. Vừa rồi bị trọng thương như vậy cậu còn không rên một tiếng, lúc này trong mắt lại nhòe đi vì nước.

"Ai tới cứu muội muội ta! Ai tới cứu muội ta đi?", cả người Lạc Kỳ như điên rồi, ánh mắt nhìn bốn phía, đầy tràn trong mắt là khát vọng cầu xin.

Thời điểm ánh mắt những người khác nhìn Lạc Kỳ, toàn bộ đều chọn né tránh.

Đây là người Hắc Thiết đại nhân giết. Bọn họ sao có thể dám nhúng tay?

"Đại nhân! Ta theo người đến Thần điện, người cứu cứu muội muội ta được không. Ta cầu người.", ánh mắt Lạc Kỳ thất hồn nhìn về phía Hắc Thiết, như bắt được cọng cỏ cứu mạng, không ngừng dập đầu trên mặt đất, khẩn cầu nói.

"Nga, không phải lúc trước ngươi không muốn đến Thần điện sao?", Hắc Thiết lộ ra tia cười lạnh, ông ta lắc đầu nói: "Muộn rồi, muội muội của ngươi đã chết."

Oanh!

Lạc Kỳ cảm thấy trong đầu mình nổ vang, cả người choáng váng.

Muội muội của cậu chết rồi! Lời nói của Hắc Thiết như một thanh kiếm băng đâm xuyên qua tim cậu, vô cùng lạnh, lạnh đến thấu xương.

Lạc Kỳ vươn đôi tay, gắt gao ôm muội muội tuổi nhỏ của mình.


Cường giả cấp Tinh Chủ sức lực mạnh lớn như nào cơ, cậu căn bản vô pháp tránh thoát.

Nhìn đông đảo mọi người vây xem, ánh mắt Hắc Thiết lộ ra tia lạnh nhạt, nói:





































Mắt lạnh của Hắc Thiết quét qua từng người ở đây, nói:













Sau đó một vạn người lập tức toàn bộ rời đi.