“Tiểu Ny, mình thấy anh cậu say rồi đó, như này lát nữa là ai đưa ai về?”
Qua ba bảy hai mốt vòng rượu, cuối cùng người tửu lượng yếu như Hứa Khải Uy cũng là người bị đánh bại trước.
Mặt anh bây giờ khá đỏ, mắt cũng đỏ, thần trí có thể nói đã mông lung vô cùng, nhưng tầm nhìn thu hẹp về phía Âu Mạn Ny chưa bao giờ biến mất.
“Người càng say lòng dạ càng thật thà. Không tự lái xe được thì bắt taxi về.” Âu Mạn Ny ẩn ý trả lời thật khẽ vào tai Cố Viên Chi, rồi mỉm cười tà mị.
Lúc này, bạn cô là Lang Thiên Tân lại đưa rượu tới.
“Uống đi tiểu Ny, nãy giờ chả thấy cậu uống.”
Bị bắt lỗi, nên cô rất sẵn lòng nâng ly xem như chuộc lỗi. Đang thong thả cầm ly chuẩn bị uống, thì Hứa Khải Uy ngồi bên cạnh lại giành mất chiếc ly.
“Đừng uống, em quên cảm giác say rượu rất mệt rồi à?” Anh trầm giọng cân nhắc.
Âu Mạn Ny nghe xong lại cười nhạt.
“Anh không biết sau khi qua Mỹ, em đã say hết bao nhiêu đêm đâu.” Nói rồi, cô vẫn đòi lại ly rượu và một ngụm uống cạn ngay trước mặt anh.
Khi đó, anh như hiểu ra điều gì nên sâu trong đôi đồng tử chợt loé lên tia buồn. Tay anh gác lên thành ghế phía sau cô gái, cứ muốn chạm vào bờ vai thanh mảnh ấy nhưng lại chần chừ rồi thôi.
“Nè mọi người, hay là chơi trò xoay chai uống rượu đi, chứ ngồi không chán quá.” Âu Mạn Ny lại tinh nghịch bày trò.
Hứa Khải Uy cũng không can ngăn nữa, anh chỉ ngồi đó bất lực nuông chiều trong cơn đau đầu dữ dội vì say.
“Được đó, đầu chai bia hướng về phía người nào thì phải trả lời một câu hỏi, ai không trả lời được thì phạt rượu một ly.” Lang Thiên Tân nhanh chóng hưởng ứng.
Rồi cả nhóm liền hào hứng chuẩn bị nhập tiệc trò chơi và người đảm nhận trọng trách mở màn trước, chính là Đông Nhược Tranh.
“Anh quay trước đi.”
Đông Nhược Tranh không tự chối. Chai bia đặt giữa bàn, mọi người ngồi xung quanh, anh bắt đầu quay, chau bia xoay vài vòng rồi đầu hướng về phía Âu Mạn Ny, khiến cô nhất thời có chút bối rối.
“Á à, phen này Giám đốc Âu chết với bọn này rồi nhé. Giờ hỏi hay uống?” Lang Thiên Tân phấn khich khi thấy người bị đầu tiên là Mạn Ny.
“Hỏi đi, có gì bổn tiểu thư không trả lời được đâu mà sợ.” Cô ung dung trả lời.
Thế là Đông Nhược Tranh liền đặt câu hỏi:
“Vậy anh hỏi em, trong lòng em hiện giờ đã có ai chưa?”
“Có rồi.” Âu Mạn Ny trả lời một cách nhanh chóng.
Nghe xong, không ai phản ứng gì, ngoại trừ Hứa Khải Uy. Anh đã cau mày khi nghe cô nói có người trong lòng và không thể nào không suy nghĩ xem người đó rốt cuộc là ai.
“Rồi, tới mình xoay tiếp nha.” Cố Viên Chi là người thứ hai quay chai.
Lần này, đầu chai hướng về phía Đông Nhược Tranh.
“Anh hỏi hay uống?”
“Em hỏi đi.” Đông Nhược Tranh tuyệt nhiên thoải mái.
“Vâng, thế thì em muốn biết anh có người thích chưa và chữ cái đầu của tên người đó là gì?” Cố Viên Chi rất khéo léo khi đặt ra câu hỏi có kèm chữ “và” để thành ra hai ý.
“Anh có người thích rồi, chữ cái đầu trong tên là N.”
Sau câu trả lời của Đông Nhược Tranh, bầu không khí liền trở nên ngột ngạt. Ai cũng có thể cảm nhận được luồng hàn khí dường như đang tỏa ra từ phía Hứa Khải Uy.
Ngay giây sau đó, anh lập tức bắt lấy cánh tay của Âu Mạn Ny, kéo cô đứng dậy, khiến mọi người một phen bàng hoàng.
“Anh sao nữa vậy?”
“Theo anh về.” Hứa Khải Uy kiên định trả lời.
“Nhưng mà em... A, thả em xuống.”
Câu nói còn chưa kịp hoàn thành đã phải thay vào vế khác, khi mà người đàn ông ấy đã thẳng thừng bế cô lên tay, rồi trực tiếp đưa về trước biết bao gương mặt ngỡ ngàng.
“Người anh trai này của em ấy thú vị nhỉ?” Đông Nhược Tranh chợt cười nhạt.
Nghe vậy, Cố Viên Chi liền tiếp lời:
“Chắc anh cũng biết họ không phải anh em ruột?”
“Ừ, anh còn biết cả chuyện tiểu Ny vì anh ta mà tương tư thất thần suốt mấy tháng sau khi vừa qua Mỹ nhập học.” Đông Nhược Tranh bình thản đáp.
Cũng chính tâm tư này của người đàn ông khiếnCố Viên Chi khẽ chau mày hoang mang.
“Em muốn biết suy nghĩ của anh.”
“Đơn giản thôi, chỉ cần là những thứ cô ấy muốn, anh đều sẽ đáp ứng.”
...----------------...
Tuy say, nhưng Hứa Khải Uy vẫn có thể lái xe về nhà một cách an toàn, không để cô “em gái” của mình mất một sợi tóc nào, nhưng xe đã vào sân mà anh vẫn chưa chịu mở khóa cửa cho cô xuống.
Cả hai cứ như vậy ngồi trong xe một lúc lâu, thì người đàn ông mới trầm giọng cất câu hỏi:
“Mấy năm qua sống tốt không?”
“Rất tốt! Anh cũng thấy em trưởng thành và khác hơn hẳn trước kia rồi đó, em không còn bám theo anh như mèo con mà làm nũng nữa.” Mạn Ny trả lời rất nhanh, rất thong thả.
Hứa Khải Uy lại hắt ra một hơi toàn mùi rượu. Anh mở kính xe cho thoáng, đưa ánh mắt ưu tư nhìn ra màn đêm bên ngoài, rồi khẽ nói: