Cuồng Thám

Chương 1288: Chương 1288TÔI XIN THỂ HIỆN





Lại một tiếng nữa trôi qua, Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na vẫn đi loanh quanh trong mê cung.

“Ôi, khát quá đi...” Tịch Mộng Na phiền muộn than thở: “Sao lại ra nông nỗi này? Vốn định đến đây để học tập, không ngờ vừa mới đến đã bị nhốt vào mê cung! Chú Grimm đáng ghét này sao có thể đối xử với khách như vậy chứ?”

“Ừm...” Triệu Ngọc không hề sốt ruột mà tò mò hỏi: “Tiểu thư trinh thám, cô và cha cô đều là thám tử tư, tôi rất hiếu kỳ thám tử tư thường xử lý những vụ án như thế nào? Theo lý thuyết thì chắn hẳn các cô không thể tham gia vào những vụ án hình sự chứ đúng không?”

“Sao nào? Ngay cả anh cũng xem thường tôi à?” Tịch Mộng Na sầm mặt lại nói: “Anh đừng cho rằng thám tử tư ai cũng làm những việc như theo dõi, bắt gian, đòi nợ, v.v… Tôi nói cho anh biết, thám tử tư cũng chia làm nhiều cấp bậc khác nhau! Cha tôi chính là thám tử tư cao cấp nhất, người thuê chúng tôi đều là những nhân vật có tiếng trong hai giới chính trị, thương nghiệp, những vụ án mà chúng tôi nhận cũng là những vụ án người bình thường khó mà tưởng tượng được.”

“Còn về vụ án hình sự mà anh nói...” Tịch Mộng Na nhấc hai tay lên, lạnh nhạt nói: “Pháp luật của Mỹ khác với Trung Quốc, tuy chúng tôi là thám tử tư nhưng khi liên quan đến những vụ án chính phủ không tiện xử lý thì cũng sẽ mời chúng tôi về làm cố vấn. Sở dĩ cha tôi nổi tiếng như vậy là vì ông đã giúp chính phủ phá rất nhiều vụ án giết người!”

Ồ...

Triệu Ngọc có thể đoán được thì ra cô tiểu thư trinh thám này có lai lịch không vừa. Còn cha cô ta chắc hẳn cũng là nhân vật có tiếng tăm lừng lẫy trong giới trinh thám Mỹ.

“Ừm... Vậy cha cô... mắc bệnh nặng lắm hả?” Triệu Ngọc muốn thăm dò thông tin nên liền hỏi lại lần nữa: “Vì sao nhất định phải để cô nhóc như cô một mình đến đảo Kỳ Tích tham gia tiệc tùng?”

“Sao nào?” Tịch Mộng Na nhướng mày, nhanh nhạy đáp: “Thần thám Triệu này, không phải anh đang thăm dò tôi chứ? Tôi khuyên anh đừng phí lời nữa, cái gì nên biết thì cuối cùng anh sẽ biết, còn những thứ không nên biết thì anh mãi mãi cũng sẽ không biết được đâu!”

“Tôi còn trẻ, anh cũng không già? Nếu anh có thể một mình đến đây thì sao tôi lại không thể?”

“Mồm miệng cô lạnh lợi đó, tôi thích, ha ha...” Triệu Ngọc cười nịnh bợ.

“Được rồi, để loại bỏ thánh kiến của anh đối với tôi, tôi sẽ thử đoán một chút...” Tịch Mộng Na dừng bước rồi đối mặt nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu Ngọc, theo những gì tôi quan sát về anh thì anh là người thuận tay phải, trình độ văn hóa không cao, tính tình nóng nảy, hơn nữa ham những món lợi nhỏ...”

“Ngoài ra, chắc là sáng nay anh vừa mới tới Fiji, hơn nữa đã ăn bánh quy mỡ bò trên máy bay...”

“Anh còn hay thức đêm, thích đánh nhau, không hút thuốc lá, không hút ma túy và cũng không thích cờ bạc...”

“Trông anh rất háo sắc nhưng thực ra anh là loại người chung thủy trong tình yêu...”

“Anh thấy sao?” Tịch Mộng Na giang hai tay ra: “Tôi nói... có đúng không?”

Đệch...

Triệu Ngọc thầm ngạc nhiên, không ngờ cô tiểu thư trinh thám này đoán là danh bất hư truyền, đoán chính xác.

“Còn những cái khác thì tôi không nói nhé.” Tịch Mộng Na đắc ý: “Tóm lại, tính cách, khí chất và tố chất của anh đều không phù hợp với tiêu chuẩn của một thám tử xuất sắc!”

“Vậy nên tôi rất nghi ngờ thân phận thần thám Trung Quốc và danh hiệu ‘người quét sạch các vụ án chưa giải quyết’ có phải do anh nói bừa không...”

“Cái này...” Triệu Ngọc sững sờ bởi hàng loạt suy đoán của Tịch Mộng Na, nhất thời không biết nên phản bác như thế nào.

Cuối cùng Tịch Mộng Na cũng đã chiếm ưu thế, cô ta đắc ý nhếch miệng rồi tiếp tục bước về phía trước.

“Ơ? Sao lại không đúng nữa?” Lúc này hai người bị một khóm cây cản đường, Tịch Mộng Na không khỏi nhíu mày: “Rõ ràng con đường này phải thông chứ! Sao đột nhiên bị chặn lại? Ma trận này rất kỳ lạ...”

“Ồ, ha ha...” Nghe xong, Triệu Ngọc bỗng cười to, hắn nói với Tịch Mộng Na: “Tiểu thư trinh thám à, tôi thừa nhận cô phân tích tôi hoàn toàn chính xác, nhưng nếu cô nghi ngờ năng lực của tôi thì không đúng rồi!

“Nào, vì để loại bỏ thành kiến của cô về tôi, tôi cũng xin thể hiện vậy ha ha...” Nói rồi Triệu Ngọc đến gần bụi cây cản đường nói: “Mê cung này không kỳ lạ chút nào, cô vẫn chưa nhìn ra sao?”

“Thực ra mê cung này đang hoạt động, nó vẫn luôn di chuyển!”

“Hả?” Mê cung di chuyển?” Tịch Mộng Na tỏ vẻ bất ngờ.

“Bụi cây không hoàn toàn đứng yên, có những bụi cây có thể di chuyển, chúng ta vừa mới đi qua thì bụi cây sẽ di chuyển, thay đổi vị trí để chúng ta không nắm được quy luật của nó!” Triệu Ngọc giải thích.

“Ồ...” Bây giờ Tịch Mộng Na mới nhận ra: “Thì ra là thế, chẳng trách tôi luôn tìm không đúng!”

“Cô xem...” Triệu Ngọc ngồi xuổng rồi chỉ phần rễ của bụi cây nói: “Rễ của bụi cây này không liền nhau nên rõ ràng bức tường này là giả!”

Triệu Ngọc nhổ lá cây xuống nhưng không tài nào nhổ được, đến gần mới phát hiện toàn bộ đều là sản phẩm làm từ nilon.

“Gian xảo quá!” Tịch Mộng Na xoa tay: “Như vậy tức là tất cả tuyến đường trước đó chúng ta nhớ đều bị làm rối loạn, chúng ta lại phải đi lại từ đầu!”

“Không cần phải thế.” Triệu Ngọc dùng tay khám xét vách tường giả bằng bụi cây rồi nói: “Chúng ta hoàn toàn có thể xuyên qua, không làm theo lẽ thường của nó!”

“Nhưng...” Tịch Mộng Na nhíu mày: “Nếu chúng ta cố gắng đi xuyên qua thì có mất mặt lắm không?”

“Hừ, đương nhiên là không!” Triệu Ngọc mỉm cười đưa tay vào khám xét bụi cây, thoáng chốc đã lấy được vật màu xanh ra.

Tịch Mộng Na nhận ra ngay thứ Triệu Ngọc bắt được là camera giấu bên trong, camera này ngụy trang thành cành cây, vốn không thể phát hiện ra được.

“Cô xem...” Triệu Ngọc chỉ vào camera nói: “Mỗi bụi cây di chuyển ở mỗi con đường đều được lắp thiết bị giám sát bên trong, như vậy thì người điều khiển có thể nắm được hành tung của chúng ta một cách chính xác. Kịp thời chặn tuyến đường đi của chúng ta thì sao chúng ta có cơ hội thoát ra được?”

“Woa, thì ra là thế... Thực sự rất nham hiểm!” Tịch Mộng Na cảm thấy khó mà tưởng tượng được: “Nếu chúng đều được con người điều khiển thì chúng ta có đi một năm cũng không ra được đúng không?”

Trong lúc nói chuyện ánh mắt của Tịch Mộng Na nhìn Triệu Ngọc đã thay đổi một trăm tám mươi độ. Nhưng cô ta nào biết Triệu Ngọc có máy thăm dò tàng hình ngầu lòi bên mình sớm dò xét được có thiết bị quan sát ở đây?

Tiếp đó Triệu Ngọc cũng chẳng khách sáo đạp nát camera. .

“Hả?” Tịch Mộng Na đầy lo lắng: “Làm như vậy... không thích hợp lắm đâu?”

“Hừ, có gì không thích hợp đâu?” Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng: “Nếu chủ nhà đã không tuân thủ đạo lý đãi khách thì sao chúng ta phải khách sáo với ông ta? Đáng đời!

“Được rồi.” Triệu Ngọc đưa tay vén bụi cây giả rồi nói với Tịch Mộng Na: “Sắp đến giờ ăn cơm trưa rồi, chúng ta không nên lãng phí thời gian nữa!”

“Ừm... được...” Tịch Mộng Na ra sức gật đầu, lập tức dứt khoát chui qua khe hở giữa bụi cây.

Một khi tìm được cách phá giải, mê cung đã chẳng còn thần bí nữa, một lúc sau hai người lại đặt chân đến một nơi lạ lẫm.

Triệu Ngọc cũng rất xấu tính, cả đoạn đường đi tới gần như hắn đã đạp nát hết camera mà máy thăm dò được.

Chắc hẳn những người đang điều khiển mê cung đã tức lệch mũi rồi.

“Đúng rồi, đúng rồi!” Tịch Mộng Na kích động nói: “Nếu tôi nhớ không lầm thì xuyên qua bức tường này là đến lối ra!”

Nói xong, cô ta bước nhanh xuyên qua bụi cây giả, nhưng vừa xuyên qua cô ta ngạc nhiên hô lên.

Hả?

Triệu Ngọc không rõ nên vội đuổi theo, đợi đến khi hắn cũng xuyên qua thì mới bất ngờ nhìn thấy có một hồ nước lớn xuất hiện trước mặt.

Mà trong hồ lại có đầy những con cá sấu đáng sợ!!!