Bức tranh chính là cảnh tượng ảo thuật gia biểu diễn gặp nạn.
Ảo thuật gia đang biểu diễn thoát thân trong nước, bị vây hãm bên trong một cái bồn nước trong suốt, cuối cùng bị chết chìm...
Về nhân vật quần chúng trong bức tranh, có thể thấy được vợ của ảo thuật gia đang vung vẩy cái búa, đập bồn nước thủy tinh; một người thấp lùn đang ấn cơ quan điều khiển từ xa; trợ lý diễn xuất nhảy lên trên bồn nước, định mở nóc bồn nước để cứu người; còn có mấy diễn viên sốt ruột đến độ vò đầu bứt tai, thậm chí còn dùng nắm đấm để đập lên tấm kính thủy tinh nữa...
Trừ trên đài ra thì tình hình dưới đài cũng được vẽ lên bức tranh, chỉ thấy các khán giả đều kinh hãi ngờ vực, trong đó còn có một đứa trẻ...
“Hừ hừ hừ...” Sau khi đã cẩn thận quan sát bức tranh xong, Lee Bon Seong hỏi mọi người: “Thấy thế nào các vị, các vị cho rằng ai là hung thủ đã giết hại ảo thuật gia?”
“Ừm... Tôi cho rằng...” Yusuf mở miệng muốn nói gì đó nhưng lại bị Jacob cản lại.
“Này, còn nhớ không? Hai mươi câu hỏi có tổng tiền thưởng là hai trăm nghìn bảng Anh. Cho nên, cái đề này ít nhất trị giá mười nghìn bảng Anh đó!” Jacob nói: “Mỗi một người chỉ có một lần cơ hội, cho nên ông phải cẩn thận đó!”
“Xùy, xùy, xùy, đã qua mười năm rồi mà còn nói tới tiền thưởng gì nữa?” Yusuf nhíu mày lại: “Mau giải câu đố này đi, rồi nhìn thử xem có đầu mối bị giấu hay không!”
“Không sao đâu.” Molly nghe vậy thì nói: “Nếu như các vị thật sự cảm thấy hứng thú thì tiền thưởng vẫn có hiệu lực như cũ, mọi người có thể thử xem sao! Tuy nhiên, tôi cũng không biết câu trả lời chính xác là cái gì cả?”
“Được rồi, không có hứng thú...” Juliet lắc đầu nói: “Tổng cộng chỉ có mấy nhân vật như vậy thôi, đoán mò thì cũng có thể đoán đúng mà!”
“Đoán mò cái gì mà đoán mò chứ?” Yusuf nâng hai tay lên: “Lần trước, sau khi đã nhìn thấy thì chắc chắn mọi người đều đã ghi nhớ rồi, hôm nay đã qua mười năm, ai mà còn chưa biết được câu trả lời chính xác chứ?”
“Nói đúng, nếu như chúng ta đã biết câu trả chính xác thì đã không còn ý nghĩa nữa...” Trong lòng Lee Bon Seong như đã có tính toán từ trước, hắn ta nói: “Cho nên, có phải chúng ta nên cho người mới một cơ hội hay không nhỉ?”
Lee Bon Seong vừa nói như vậy thì mọi người đều theo bản năng mà đưa mắt nhìn về phía Triệu Ngọc và Tịch Mộng Na.
“Đúng vậy, không phải có một thần thám Trung Quốc tới đây à?” Jacob phụ họa nói: “Hay là chúng ta hãy nhìn xem bản lĩnh của vị thần thám Trung Quốc này đi? Nào, hoan nghênh, hoan nghênh...”
“Ừm...” Nghe thấy lời này, Miêu Khôn khó xử nhìn về phía Triệu Ngọc, sau đó mở miệng định phiên dịch lại tình hình cho hắn nghe.
“Female Miêu, ông muốn làm cái gì?” Jacob không lễ phép mà dùng tay chỉ vào Miêu Khôn: “Ông định nói câu trả lời cho cậu ta hả? Muốn làm mất mặt người Trung Quốc các ông trước nhiều người như vậy sao?”
“Cút đi, Triệu Ngọc không hiểu tiếng Anh, tôi chỉ định phiên dịch lại cho cậu ta thôi...” Miêu Khôn giải thích.
“Vậy thì không cần, tôi cũng biết nói tiếng Trung đây!” Người nói chuyện chính là Lee Bon Seong, lúc này hắn ta chỉ vào bức tranh định nói rõ ý nghĩ của mình.
Nhưng mà Triệu Ngọc lại bỗng nhiên xua tay, chỉ vào bức tranh nói: “Câu trả lời chính xác là tự sát! Ảo thuật gia tự giết chính mình!”
Lời này vừa nói ra thì những người có thể nghe hiểu tiếng Trung đang có mặt tại hiện trường đều lộ ra vẻ bất ngờ.
“Mấy người nhìn xem...” Triệu Ngọc dùng ngón tay chỉ vào bức tranh rồi nói: “Trên quần áo biểu diễn của các diễn viên có mặt tại hiện trường đều có mụn vá, chứng tỏ cuộc sống của bọn họ ắt là vô cùng túng quẫn; Người xem dưới đài thì thưa thớt, vả lại ăn mặc trang điểm đều có vẻ không thuộc tầng lớp giàu có, chứng tỏ biểu diễn ảo thuật không kiếm được nhiều tiền; Gương mặt người vợ của ảo thuật gia nhễ nhại mồ hôi, chứng tỏ lúc dùng búa đập lên bồn nước bà ta đã dùng sức mạnh thực sự, không thể nào là hung thủ; Còn nữa, cái người muốn mở bồn nước nhưng không tài nào có thể mở ra được, chứng tỏ bồn nước đã bị khóa trái từ bên trong, chứng tỏ ảo thuật gia không muốn được cứu! Cho nên, ổ khóa chạy thoát thân cũng là do chính ông ta đã lén động tay vào nó...
Ảo thuật gia tự mua bảo hiểm đắt tiền, người được lợi là vợ của ông ấy, sở dĩ làm như vậy chính là vì biểu diễn ảo thuật không thể duy trì nổi cuộc sống nữa, ông ấy mong muốn dựa vào cái chết của mình để có thể giúp cuộc sống của vợ và con nhỏ có thể được cải thiện hơn... Mấy người có chú ý tới không? Ảo thuật gia đã sắp chết chìm rồi nhưng trên mặt lại không có bất kỳ sự sợ hãi nào, cho nên, câu trả lời chính là ông ấy đã dày công lập ra kế hoạch để tự giết bản thân, ngụy tạo thành giống như một vụ tai nạn ngoài ý muốn vậy!”
“...”
Triệu Ngọc sử dụng tiếng Trung để giải thích, Tịch Mộng Na gần như cùng lúc phiên dịch lại cho mọi người. Vì vậy, sau khi mọi người nghe xong thì đều bị khả năng quan sát kinh người của Triệu Ngọc trấn áp rồi.
“Ừm...” Molly mở to mắt hỏi mọi người: “Các vị, câu trả lời mà thần thám Trung Quốc nói có giống mọi người không?”
“Chuyện này...” Nhất thời không có ai nói gì.
“Hừ, không cần phải hỏi người khác!” Triệu Ngọc cười nói: “Bức tranh này rõ ràng là được vẽ thủ công, phía trên đã sớm cho ra câu trả lời rồi. Mấy người nhìn phù hiệu trên tay áo của khán giả này, lại nhìn đôi ủng của vai hề này, còn có chỗ này... Chỗ này... Tất cả đều cất giấu chữ cái tiếng Anh, nếu kết hợp chúng lại với nhau thì chính là nước - water trong tiếng Anh. Chỗ bị ẩm của cuộn tranh này hơi có vết ố màu đỏ hiện lên, rõ ràng là khác xa tình trạng bị ăn mòn của tờ giấy cùng loại. Cho nên...”
Triệu Ngọc cầm một ly nước đã chuẩn bị sẵn sàng từ trước, tạt thẳng lên trên bức tranh.
Mấy giây sau, chỉ thấy trên người của ảo thuật gia dần hiện lên màu đỏ, rõ ràng đã đại biểu cho câu trả lời chính xác rồi, chính là ảo thuật gia tự sát!
“Woa...” Miêu Khôn vỗ tay bốp bốp, còn huýt sáo nữa, khen Triệu Ngọc: “Trâu bò, quá trâu bò! Ha ha ha...”
Miêu Khôn vừa mới vỗ tay, Tịch Mộng Na và Molly cũng không thể nhịn được mà vỗ tay theo, nhưng những người khác khi nghe thấy tiếng vỗ tay thì rõ ràng có hơi lúng túng, nhất là Lee Bon Seong và Jacob.
“Nhóc con, bản thân cái đề này đã rất đơn giản rồi, cậu xem cái đề này đi!” Bỗng nhiên Jacob lại lấy một bức tranh khác lên, rồi nói với Triệu Ngọc: “Vụ án mưu sát trên phố xá sầm uất, một chàng trai trẻ bị người dùng dao đâm chết trên một con phố sầm uất, bên cạnh có tổng cộng 107 nhân vật, cậu đến đây tìm thử xem hung thủ giết người là người nào?”
“Đề này đúng là rất yêu cầu khả năng quan sát.” Tani Ichiro nhớ lại nói: “Trước đây, ước chừng tôi phải hao phí mất nửa tiếng mới trả lời được, gần như sắp vượt qua thời gian quy định rồi!”
Nhìn tới đây, Tịch Mộng Na vội vàng dùng tiếng Trung phiên dịch lại cho Triệu Ngọc, nhưng mà Triệu Ngọc còn chưa nhìn kĩ thì đã chỉ lên người bị hại trong bức tranh mà nói: “Đề này giống y hệt vụ án của ảo thuật gia, nạn nhân chết do tự sát, là tự mình đâm mình chết!”
“...”
Nghe thấy Triệu Ngọc chẳng mất bao lâu đã nhanh chóng cho ra câu trả lời, Jacob tức khắc câm miệng, mà Tani Ichiro cũng xấu hổ che mặt lại.
“Tại sao?” Tịch Mộng Na không hiểu: “Tại sao anh ta lại phải tự đâm mình chết chứ?”
“Bởi vì anh ta bị bệnh trầm cảm, ha ha ha...” Triệu Ngọc ngượng ngùng cười một tiếng rồi giải thích: “Nói đùa thôi! Thật ra thì điểm mấu chốt nằm ở chỗ, nơi mà người chết đã tử vong lại vừa lúc bị ánh đèn nê ông rọi xuống. Suy nghĩ kĩ xem, nếu như có sát thủ muốn giết người trên đường phố thì sao lại muốn ra tay ngay dưới ánh đèn nê ông như vậy chứ? Cô nhìn xem...” Triệu Ngọc vươn ngón tay chỉ lên bức tranh rồi nói: “Trước có một chỗ, phía sau một chỗ, đều là khu vực bóng râm, ra tay ở những nơi đó thì mới có thể càng dễ ẩn nấp hơn! Có lẽ người này phải lựa chọn dựng lên chuyện tự sát cũng là vì mua bảo hiểm giống như ảo thuật gia vậy, anh ta muốn đánh lạc hướng cảnh sát để cảnh sát cho rằng anh ta là bị người giết chăng? Đương nhiên, còn có một điểm mấu chốt nữa...” Triệu Ngọc chỉ vào Miêu Khôn rồi nghiêm túc nói: “Female Miêu từng kể lại chuyện của bữa tiệc trinh thám cho tôi nghe rồi cho nên tôi đã biết đáp án của đề này từ lâu rồi! Ha ha ha...”
Triệu Ngọc cười một tiếng tựa như tiếng giết heo vậy, khiến tất cả mọi người đều nhíu mày lại, cảm thấy rất là chói tai...