“Vị sếp này.” Sau khi nhìn thấy thi thể, “Sư tỷ Dagger” Juliet với kinh nghiệm phong phú là người đầu tiên nói với vị trung úy lớn giọng kia. “Bảo người của anh cẩn thận một chút, đừng phá hỏng hiện trường vụ án!”
“Có ích lợi gì không?” Yusuf đứng phía sau nói: “Còn bảo vệ hiện trường cái gì nữa? Female Miêu nói đúng, nhất định là trong nội bộ của bọn họ có vấn đề rồi!”
“Còn muốn để tôi nói bao nhiêu lần nữa?” Trung úy trừng mắt nhìn Yusuf rồi nói: “Người của tôi đều đã qua rất nhiều vòng xét duyệt, chắc chắn sẽ không có vấn đề!”
“Anh... Anh không phải là đầu bếp đó à?” Jacob chỉ vào trung úy hỏi: “Tất cả các anh đều là người đóng giả, khó mà đảm bảo sẽ không bị người khác giả mạo thêm một lần nữa mà!”
“Tiểu thư Molly đã chết, cho nên bây giờ tôi chính là quan chỉ huy cao nhất ở nơi này, Kangteuk!” Trung úy tự giới thiệu bản thân: “Tôi đã liên lạc với trụ sở chính rồi, đội quân tiếp viện sẽ nhanh chóng tới đây, đến lúc đó thì sẽ do trưởng quan có cấp bậc cao hơn tiếp nhận chỉ huy!”
“Vậy cậu còn đứng ngây ra đó làm gì?” Miêu Khôn chỉ vào đặc công ở hiện trường nói: “Sao cậu còn không mau chóng đi tra thử xem, đừng để bị người thâm nhập vào mà cũng không biết!”
“Tôi lặp lại một lần nữa.” Trung úy Kangteuk đã hơi nổi giận: “Người của tôi, tôi sẽ xử lý! Nhưng mà chuyện tiểu thư Molly bị giết hại, tất cả mọi người đang có mặt trên hòn đảo này đều không tránh thoát liên quan!”
“Cậu nói như vậy là có ý gì? Nghi ngờ chúng tôi giết chết tiểu thư Molly?” Yusuf cả giận nói: “Thử động bộ não lợn của các cậu để suy nghĩ một chút đi, khắp trên đảo được bố trí đầy camera và tai mắt của các cậu thì chúng tôi còn dám hơn nửa đêm chạy đến giết người à? Không cần nói, nhất định là người của các cậu đã làm rồi!”
“Yusuf.” Lúc này, bỗng nhiên Lee Bon Seong nghe ra cái gì đó mà hỏi Yusuf: “Tại sao ông biết tiểu thư Molly bị giết hại vào hơn nửa đêm chứ?”
“Ông!?” Yusuf không ngờ tới Lee Bon Seong sẽ nhắm vào mình, mặt ngay lập tức đỏ tới tận mang tai, lớn tiếng quát lên: “Ông nói làm sao tôi biết? Tối hôm qua tiểu thư Molly còn không sao mà, thế nhưng sáng sớm đã chết ở nơi này thì chẳng lẽ không phải bị giết hại vào ban đêm à?”
“Trong tay tiểu thư Molly có nhược điểm của mỗi người các ông.” Trung úy Kangteuk nói: “Chỉ có các ông mới có động cơ giết người thôi!”
“Nói bậy nói bạ!” Sevan Barker phản bác nói: “Anh cho rằng chúng tôi đều là đồ ngu hết cả sao? Giết tiểu thư Molly rồi thì chúng tôi có thể hủy đi nhược điểm? Chúng tôi còn không biết mấy người nước Anh có tính cách gì à?”
“Đúng vậy.” Yusuf nói: “Nhược điểm của chúng tôi đều chỉ là một chút vấn đề nhỏ về thương nghiệp thôi, trong quốc gia của chúng tôi thì chỉ cần dùng một ít tiền là rất dễ dàng giải quyết được, ít nhất sẽ không đáng để vì việc này mà giết người?”
“Ừm...”
Nghe đến lời này, hiện trường lập tức truyền ra một tiếng hít thở không đủ sức mà phụ hòa theo, rất rõ ràng, một số người có nhược điểm không giống Yusuf...
“Ha ha, ha ha ha...” Yusuf cũng không ngốc, lập tức nhận ra vấn đề cho nên vội vàng cười trên nỗi đau của người khác, rồi nói: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt rồi, các ông mau đi tra thử xem nhược điểm của ai sẽ đáng để giết người, thì người đó chính là hung thủ giết người rồi?”
“YES, còn nhớ tình hình trong bữa trưa không?” Bỗng nhiên Miêu Khôn chỉ vào Jacob, nói: “Lúc ấy tiểu thư Molly đã chỉ đích danh Jacob mà nói rằng, trong tất cả mọi người thì người không có quyền lên tiếng nhất chính là anh ta! Mà sau khi Jacob xem thứ trên điện thoại xong thì cũng bị dọa cho mặt trắng bệch, mọi người đều đã thấy được đúng không? Hừ, rất rõ ràng…” Miêu Khôn đắc ý nói: “Nhược điểm của Jacob là nghiêm trọng nhất, cho nên mối hiềm nghi của anh ta hẳn là lớn nhất!”
“Ông, cái đồ shit chó.” Jacob tức giận mắng to: “Lúc đó, sắc mặt của ông có đẹp hơn của tôi sao? Tôi phải nói, ông mới là người đáng nghi nhất đó, chứ nếu không thì ông chạy cái gì mà chạy?”
“Đủ rồi!” Trung úy Kangteuk quát lớn một tiếng: “Chúng tôi sẽ điều tra chuyện mức độ nặng nhẹ của các nhược điểm! Các ông đều là nhà trinh thám xuất sắc nhất trên thế giới hiện nay mà, cho dù là vì hiệp sĩ Grimm, hay là để chứng minh sự trong sạch của bản thân thì các ông hãy dùng hết sức có thể để tìm ra hung thủ đi!”
“Lời nói này cũng đúng lắm...” Juliet nhìn thi thể rồi phân tích nói: “Rất có thể là hung thủ đang ở ngay trong chúng ta! Đâu ai muốn ở chung một chỗ với hung thủ giết người, có đúng không?”
Juliet nói xong, bầu không khí tại hiện trường lập tức thay đổi, mỗi một người đều quét liếc mắt nhìn những người khác một vòng, trong mắt lộ ra sự khác thường khó mà che giấu được.
“Tôi nói này...” Tani Ichiro nghiêm túc suy nghĩ rồi nói: “Nếu như trên đảo có lắp đặt nhiều camera như vậy thì chẳng phải chỉ cần có thể nhìn thấy tối hôm qua ai rời khỏi phòng mình là đã có thể khoanh vòng được đối tượng đáng nghi rồi à?”
“Ừm... Chuyện này à...” Kangteuk nhíu mày trả lời: “Camera không dày đặc như các ông nghĩ, nơi có nhiều camera nhất trên đảo đều được lắp đặt xung quanh bờ biển đảo Kỳ Tích và bên trong lâu đài. Nhưng bên ngoài lâu đài vẫn có nhiều khu vực không quay tới được, chẳng hạn như phía sau lâu đài, còn có khu vực công viên nhỏ này, nếu như có người dọc theo cửa sổ để rời phòng, rồi leo từ tầng hai xuống thì chắc hẳn camera sẽ không quay tới được!”
“Mẹ kiếp.” Yusuf buồn rầu: “Vậy thì phiền phức rồi, cậu nói như vậy thì chẳng khác nào không thể loại bỏ được một người nào trong số chúng tôi cả!”
“Ai nói vậy.” Cuối cùng, Miêu Khôn đã tỉnh táo lại, vội vàng chỉ vào Triệu Ngọc, nói: “Vị thần thám Trung Quốc này của chúng tôi hẳn là không hề có nghi vấn gì đúng không? Cậu ta mới tới, cho dù là Grimm hay là Molly thì đều chưa có bất kỳ mâu thuẫn nào có thể nói tới, có thể được gạt bỏ ra ngoài!”
“...” Mọi người không có gì để nói.
“Thế này đi.” Miêu Khôn đi tới bên cạnh Triệu Ngọc, vỗ lên bả vai Triệu Ngọc rồi nói với Trung úy Kangteuk: “Cho cậu một ý kiến nhé trung úy đại nhân! Mặc dù nhóm chúng tôi đều là cao thủ phá án, nhưng tiếc là đều có điểm đáng nghi. Cho nên, vì để tránh nghi ngờ thì không bằng cậu tìm một bên thứ ba tới giải quyết vấn đề đi!” Miêu Khôn khen ngợi: “Triệu Ngọc được gọi là thần thám của Trung Quốc chúng tôi, cho nên có lẽ để cậu ấy điều tra phá vụ án này thì không thể phù hợp hơn được nữa!”
“Phù hợp cái rắm á!” Jacob mắng: “Ai cũng biết quan hệ giữa cậu ta và ông không bình thường, nếu như ông là hung thủ thì chẳng phải sẽ thiên vị ông sao? Ông nghĩ hay quá nhỉ!”
“Đúng vậy, Female Miêu!” Lee Bon Seong lạnh lùng nói: “Trung Quốc các ông có câu nói rằng ‘Mỗi người làm theo cách riêng của mình thì sẽ lộ bản lĩnh cao cường’, hay là chúng ta cứ dựa vào bản lĩnh phá án của mỗi người đi! Cùng lắm thì trong toàn bộ quá trình điều tra phá án, mọi người đều ở chung một chỗ, giám sát lẫn nhau, không phải được rồi à?”
“Ha ha ha...” Không ngờ, Lee Bon Seong vừa mới dứt lời, tại hiện trường đã bất ngờ vang lên một tiếng cười điên cuồng như giết heo, chỉ thấy Triệu Ngọc bước mấy bước về phía trước, đi tới bên cạnh người chết rồi nói với mọi người: “Không cần phải phiền toái như vậy đâu! Bây giờ, tôi có thể đưa cho mọi người một đáp án, tôi đã biết hung thủ giết người… rốt cuộc là người nào rồi!”
“Hả!?”
Bởi vì Triệu Ngọc dùng tiếng Trung để nói, cho nên chỉ có mấy người có thể nghe hiểu tiếng Trung mới giật nẩy mình.
Phải biết rằng, tất cả những người ở đây đều là cao thủ trinh thám tiếng tăm lừng lẫy, nhưng ai có thể nghĩ tới mới vừa phát hiện người chết thì đã có người tìm được hung thủ rồi chứ?
“Mẹ kiếp, tôi đã nói cái gì hả? Tôi đã nói cái gì hả?” Miêu Khôn vội vàng phiên dịch lại những gì Triệu Ngọc nói qua tiếng Anh một lần, sau đó vênh mặt lên khoe khoang nói: “Thần thám Trung Quốc trâu bò không? Hung thủ ơi hung thủ, để xem mày còn chạy nơi nào? Nào, nào, nào.” Miêu Khôn tràn ngập sùng bái nói với Triệu Ngọc: “Triệu thần thám, mau công bố câu trả lời cho bọn tôi đi!”
“Ừm...” Triệu Ngọc đi đến gần thi thể, rung đùi đắc ý nói: “Vở kịch này... Diễn giả quá đi!”
“...”
Mọi người không hiểu, Miêu Khôn vội vàng học theo dáng vẻ của Triệu Ngọc, cũng rung đùi đắc ý dùng tiếng Anh phiên dịch lại một lần.
“Thật ra thì...” Triệu Ngọc lấy tay chỉ vào thi thể của Molly, trầm giọng nói: “Hung thủ giết chết tiểu thư Molly, chính là… bản thân cô ta!!”