Salon trinh thám năm đó có tổng cộng mười ba người tham gia, hiện giờ đã tập hợp được chín người, trên tờ giấy hiện đang có bốn vị trí trống bao gồm cả Tịch Vĩ.
Sau khi mọi người viết xong mật mã, Scott nháy mắt với bọn thuộc hạ, lập tức có người cầm bút viết số “0” vào dưới tên của Aileen trên tờ giấy.
“Aileen...” Miêu Khôn nuốt nước bọt: “Không thể nào? Ngay cả mật mã của cô ta mà các anh cũng biết? Chẳng phải cô ta... đã chết rồi à?”
“Quả thực chúng tôi đã công bố ra ngoài là cô ta đã chết!” Scott giải thích: “Nhưng nội bộ... ha ha, đây là bí mật, dù sao cô ta cũng không được lòng người, chắc hẳn mọi người sẽ không để tâm gì đến cô ta nhỉ?”
“Điều này...” Miêu Khôn vuốt cằm rồi nghiêm túc nói: “Lần trước đánh bài cô ta còn nợ tôi hai mươi nghìn đô chưa trả, anh xem... hay là các anh trả dùm cô ta trước đi?”
Không ai hưởng ứng màn chọc cười của Miêu Khôn. Tất cả mọi người đều đặt hết tâm trí lên chuyện mật mã kim cương mà Grimm để lại.
“0...” Tani Ichiro nhìn vào mật mã nhíu mày: “Tôi muốn hỏi đây là số 0 trong tiếng Ả Rập hay là chữ cái 0 trong tiếng Anh? Độ lớn của chúng giống nhau, tôi không thể nhìn ra!”
“Đợi đã...” Yusuf bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì, ông ta vội hỏi: “Các ông nói đã tuyên bố Aileen đã chết với bên ngoài, cô ta là người của Cục Cảnh sát Thủ đô New Scotland Yard, cũng... cũng có nghĩa là... các ông...”
“Chúng tôi cũng không dám chắc là 0 hay 0!” Scott chỉ vào mật mã nói: “Việc này thì phải dựa vào trình độ của các vị cao thủ rồi!”
“Sao nào? Lúc nãy tôi đã nói gì?” Miêu Khôn cũng chỉ vào mật mã nói: “Theo tính cách của Grimm thì vốn không đơn giản như thế đâu nhỉ? Thấy không? Những câu từ tiếng Anh bình thường đều là chữ cái in hoa ít, chữ cái viết thường nhiều, nhưng ở đây đúng lúc hoàn toàn trái ngược!”
“Hơn nữa còn có rất nhiều con số, cho tôi cảm giác…” Tani Ichiro phân tích nói: “Có lẽ chúng đại diện cho mã số của thiết bị hoặc máy móc nào đó?”.
“Hả? Xe motor...” Bỗng nhiên Yusuf nhớ ra, ông ta vội hỏi Jacob: “Jacob, chiếc motor đó là số mấy? Có phải nó đại diện cho động cơ? Kim cương đã được giấu trong động cơ?”
“Không thể nào, loại động cơ cũ kỹ đó đều là chuỗi những con số, không có chữ cái!” Jacob ngay lập tức nói: “Chiếc motor Norton 500 đó là bản được đặt làm, trên động cơ ngay cả dãy số cũng không có, chỉ có cái mác!”
“Theo tôi…” Miêu Khôn nói: “Đây là mật mã tài khoản thì đúng hơn, không phải Grimm ngay cả máy tính cũng không có chứ?”
“Cũng có thể là mật mã của tủ két sắt.” Seven Barker lên tiếng: “Tôi biết có một loại két sắt kiểu mới sử dụng chữ cái viết hoa, viết thường và con số làm mật mã để mở khóa!”
“Vậy thì không đúng cho lắm!” Tani Ichiro lắc đầu phủ định: “Nếu Grimm đã để lại mật mã cho chúng ta thì ít nhất trong mật mã cũng để lại manh mối và vị trí cất giữ kho báu, không thể nào để chúng ta đoán bừa như vậy đúng không?”
“Còn thiếu ba ký tự nữa...” Yusuf nhíu mày nói: “Nếu như có thể biết hết toàn bộ thì có lẽ sẽ dễ đoán hơn... Cứ như vậy thì chẳng có chút manh mối nào...”
Yusuf nói xong, tất cả mọi người đều bất giác nhìn sang Tịch Mộng Na, ý nói là nếu họ có thể có được mật mã của Tịch Vĩ thì có lẽ sẽ dễ đoán hơn.
Đương nhiên Scott sẽ sốt ruột hơn ai hết, ông ta lập tức mở điện thoại ra xem, gương mặt lộ ra vẻ phẫn nộ.
Chắc là sóng điện thoại trên đảo vẫn chưa khôi phục, ông ta không thể để Tịch Mộng Na liên lạc với Tịch Vĩ...
“Theo tôi...” Miêu Khôn muốn mọi người không nhìn về Tịch Mộng Na nữa bèn nói với Scott: “Anh thật sự không nên giết chết Cisse!”
“Lỡ như... lỡ như mật mã ông ta nói ra là giả thì e rằng chúng ta mãi mãi không thể giải được câu đố này!” Miêu Khôn giang hai tay ra cố ra vẻ bất lực nói: “Mọi người không biết trước kia Cisse từng làm gián điệp hai mang, nhìn ông ta ngốc nghếch như vậy nhưng có rất nhiều mưu mẹo!”
Nghe Miêu Khôn nói thế, Triệu Ngọc bỗng nhớ ra Cisse là người thứ hai bước ra khỏi phòng thẩm vấn sau hắn. Hơn nữa lúc đó ông ta còn đề nghị với nhân viên thẩm vấn rằng ông ta muốn dùng thuật thôi miên để giúp bọn họ tìm ra mật mã.
Xem ra tên da đen này cũng không đơn giản...
Lúc này có người đặt một chiếc laptop đến trước mặt Scott.
Sau đó ông ta nhập mật mã đã có được vào máy tính, dường như ông ta định dùng phần mềm nào đó để giải mã.
“Mọi người...” Không lâu sau Scott quay màn hình máy tính lại về phía họ rồi nói: “Đây là hơn 200 tổ hợp về mật mã mà máy tính đã chọn ra, mọi người xem có giúp ích được gì không? Tôi biết vừa nãy mọi người nói những câu nói vô ích kia chỉ để kéo dài thời gian. Thực ra mọi người đã sớm có được cách giải mã...” Scott liếc nhìn bọn họ rồi nói một cách lạnh lùng, tà dị: “Tôi nói thêm một lần nữa, chỉ cần mọi người giúp tôi tìm được kim cương thì tôi sẽ bảo đảm an toàn cho tất cả mọi người! Tiếp theo, tôi sẽ cho mọi người thời gian hai tiếng. Sau hai tiếng tôi mong mọi người có thể nói cho tôi biết vị trí chính xác của chỗ giấu kim cương, nếu không mọi người chỉ có thể chơi trò cò quay Nga*.”
* Cò quay Nga là trò chơi mà người tham gia sử dụng một khẩu súng lục ổ đạn quay với một viên đạn duy nhất bên trong để bắn vào đầu mình theo lượt. Người còn sống sẽ là người chiến thắng.
“Đừng... đừng đừng đừng, anh nghe tôi nói đã...” Miêu Khôn vội lên tiếng đầu tiên: “Vừa nãy tôi nói vẫn chưa rõ sao? Nếu như trong số chúng tôi có một người đang nói dối thì có dùng máy tính, phần mềm hiện đại thế nào đi nữa cũng vô ích!”
“Hai tiếng? Ông nói đùa sao?” Yusuf vỗ tay dậm chân: “Nếu trong vòng hai ngày có thể giải được mật mã phức tạp như vậy thì cũng coi như kỳ tích!”
“Đừng nóng vội!” Scott nhìn đồng hồ: “Mọi người vẫn còn 1 tiếng 59 phút nữa! Bây giờ tôi sẽ đi xem sóng trên đảo khôi phục thế nào rồi?” Ông ta nhìn Tịch Mộng Na: “Tôi sẽ mau chóng lấy được mật mã của Tịch Vĩ...
“Chúc mọi người may mắn!” Nói xong, Scott đứng dậy đi ra ngoài, lúc đi đến cửa ông ta vẫn không quên căn dặn thuộc hạ: “Các cậu phải canh chừng hết sức nghiêm ngặt, đừng trách tôi không nhắc nhở các cậu, trong những thám tử này có rất nhiều đặc công có bản lĩnh tài giỏi, không được qua loa!”
“Dạ!”
Cấp dưới của Scott lập tức ôm chặt súng, tăng cường tính cảnh giác, lúc này ông ta mới yên tâm rời đi.
“Này, đừng nghe lời ông ta.” Scott vừa quay lưng, Yusuf đã mở miệng nói: “Trò chơi cò quay Nga gì chứ? Chắc chắn ông ta không dám chơi, nếu chơi chết hết chúng ta thì còn ai có thể giúp ông ta tìm kim cương?”
“Ông thôi đi, Cisse cũng đã chết rồi!” Bỗng nhiên Jacob nói bằng giọng Đông Âu: “Hay là chúng ta nghĩ cách khác đi, không được thì liều mạng với bọn họ!”
Cạch cạch...
Ai ngờ Jacob vừa dứt lời tên đứng canh gác ở cửa đã làm động tác nạp đạn, dường như anh ta đã hiểu ý của Jacob.
“Chậc chậc...” Jacob vội ngậm miệng lại, trên mặt anh ta lộ ra vẻ vô cùng lo lắng.
“Đứng dưới hiên nhà người ta sao dám không cúi đầu?” Miêu Khôn thở dài, ông ngồi trước máy tính: “Chúng ta lại lãng phí một phút rồi!”
“Đừng phí thời gian nữa được không, có chết thì cũng phải chết rõ ràng! Chúng ta nên xem rốt cuộc Grimm đã giấu kim cương ở đâu?”