Sau khi nguy hiểm tiềm ẩn đó đột nhiên xuất hiện, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu thứ đó nhất định là loại vũ khí đặc biệt phóng điện như mìn điện, v.v…
Mà những vũng nước trên mặt đất chính là để gia tăng hiệu quả cho loại vũ khí đặc biệt này. Nước có thể dẫn điện, như vậy những người không bị dòng điện bắn trực tiếp cũng bị điện giật!
Dòng điện cực kỳ mạnh, sau khi bị điện giật, ngay cả người đàn ông khỏe mạnh như Jacob cũng ngã xuống, không thể cử động được nữa.
Huống hồ là những người khác, chỉ trong vài giây ngắn ngủi, hiện trường chẳng còn ai đứng được nữa, tất cả đều ngã xuống trong vũng nước đó.
Nhưng Triệu Ngọc không giống mọi người.
Trải qua các nhiệm vụ Kỳ Ngộ trước kia, trên người Triệu Ngọc có ít nhất hơn mười cột thu lôi tàng hình, công năng của cột thu lôi cực kỳ hiệu nghiệm, đừng nói là loại mìn điện này, cho dù gặp phải sét đánh thì hắn cũng chẳng bị thương.
Lúc này, cho dù dòng điện truyền lên người Triệu Ngọc qua vũng nước nhưng toàn bộ đều bị cột thu lôi hấp thu, vốn không hề làm hắn bị thương.
Nhưng Triệu Ngọc không phải người ngu ngốc, ai cũng ngã xuống, nếu một mình hắn vẫn đứng thì nhất định sẽ rất gây chú ý.
Tuy hắn có thể đánh một trận với bọn họ bằng đạo cụ siêu cấp của mình nhưng cha vợ Miêu Khôn đã hôn mê, hắn không thể bảo vệ chu toàn cho ông.
Thế là Triệu Ngọc không hề do dự mau chóng ngã cùng mọi người.
Trong lúc ngã, hắn lại hiểu ra một chuyện khác, nếu trên sàn phòng bếp đã tích trữ nước từ lâu thì có nghĩa là có người đã đoán trước được bọn họ có khả năng sẽ trốn ra từ phòng bếp!
Do đó những thứ này chắc chắn là biện pháp phòng ngừa mà người ta đã dựng sẵn.
Hơn nữa, đối phương dùng là mìn điện mà không phải lựu đạn hay bom, rõ ràng là không muốn làm hại đến tính mạng của họ, chỉ muốn khống chế bọn họ thôi!
Triệu Ngọc tiếp tục liên tưởng đến những cây súng trường không có đạn, càng khiến hắn tin chắc đối phương không hề muốn giết họ. Vậy nên mọi người tạm thời sẽ không có nguy hiểm đến tính mạng.
May mà chuyện Triệu Ngọc lo lắng vẫn chưa xảy ra. Sau khi người kia bước vào phòng thì chỉ kiên nhẫn quan sát tình trạng của bọn họ rồi đưa tay khóa vòi nước lại.
Két két...
Lúc này trên người cầm súng lục bỗng nhiên vang lên tiếng ồn của bộ đàm, có người đang nói chuyện với ông ta qua bộ đàm: “A lô? Thế nào rồi? Tình hình sao rồi?”
“Không sao, tất cả đều nằm trong kế hoạch!” Người này trả lời bằng tiếng Anh không mấy chuẩn: “Tôi đã nói rồi, thôi miên bọn họ thì tốt biết mấy? Cách này cực kỳ ổn thỏa nhưng ông cứ khăng khăng muốn thử ý chí chiến đấu của bọn họ... Được rồi, lần này hài lòng chưa? Mau cho người qua đây đi! Tôi phải rút lui rồi...”
Hả?
Nghe vậy, Triệu Ngọc cảm thấy giọng nói rất quen thuộc, hắn vội vàng nghiêng đầu cẩn thận quan sát, lúc này Triệu Ngọc bỗng nhìn thấy người cầm súng lục không phải ai khác mà chính là Cisse - người đã bị bắn chết!!
Bà nội gấu nhà nó...
Triệu Ngọc kinh ngạc, thầm mắng một câu. Lần này thật sự đã nằm ngoài dự đoán của hắn, sao hắn có thể nghĩ rằng Cisse vẫn còn sống!
Ngay lúc Triệu Ngọc đang ngạc nhiên, Cisse bỗng hét lên: “Mẹ ơi! Hu hu hu...”
Triệu Ngọc nhìn trộm thì thấy Cisse nhảy khỏi mặt đất, sau khi ngã vào nước, chân phải của ông ta liên tục run rẩy, cuối cùng cũng thoát khỏi cánh tay của một người nào đó.
Thì ra Lee Bon Seong không bị điện giật đến hôn mê, hắn ta không những nhận ra Cisse mà còn nắm lấy chân phải của ông ta...
...
Nửa tiếng sau tại đại sảnh lâu đài của Grimm.
Đám người Miêu Khôn đã tỉnh lại sau cơn điện giật, họ nhao nhao ngồi trên sofa uống trà. Nhưng trong lúc uống trà, họ bất giác cùng nhìn về Cisse ngồi ở phía xa với ánh mắt phẫn nộ.
“Ài! Ngại quá...” Lúc này, Scott ở một bên đã không còn vẻ mặt hung hăng trước đó mà đổi thành vẻ mặt bộc trực nói với mọi người: “Chẳng phải trước đó có người từng nhắc đến chuyện của Aileen à? Thực ra... là thế này, vì Aileen mắc bệnh tinh thần nghiêm trọng nên cô ta hay nói xằng bậy, có khả năng sẽ tiết lộ chuyện cơ mật cho nên cô ta đã bị chúng tôi canh giữ trong bí mật, chúng tôi ngụy tạo cái chết của cô ta chỉ vì muốn cô ta tránh khỏi tầm ngắm của những gián điệp, đặc công như hổ đói kia!”
“Ồ...” Yusuf gật đầu: “Ý ông là... muốn nói cho chúng tôi biết các ông đúng là đại diện cho chính phủ nước Anh phải không?”
“Đúng vậy!” Scott gật đầu đáp: “Dù là M15 hay SIS thì chúng tôi cũng chưa từng nói dối, tội danh của chúng tôi là do những thám tử như mọi người tự gán ghép!”
Lúc Scott nói chuyện, Trung úy Kangteuk ở bên cạnh cũng liên tục gật đầu.
“Đệch, đúng là mở to mắt nói dối, ông không nói dối nhưng ông giỏi diễn thật đó?” Yusuf buồn bực đặt tách trà xuống rồi liếc nhìn Cisse.
“Các anh em đừng như vậy!” Dù sao cũng đã làm chuyện thẹn với lòng nên Cisse hổ thẹn hỏi Miêu Khôn: “Ông Miêu, ông đúng là cáo già! Sao ông biết chuyện tôi là gián điệp hai mang?”
“Hừ.” Miêu Khôn không khách sáo liếc nhìn ông ta rồi hừ lạnh nói: “Tôi đoán đại thôi...”
“Được rồi, nếu đã không còn là bí mật nữa thì cũng không cần thiết phải vòng vo tiếp!” Scott chỉ vào Cisse nói: “Cisse vẫn luôn là người của chúng tôi!”
“Đúng vậy.” Cisse ngại ngùng nói: “Tôi không còn làm việc cho nước chúng tôi từ lâu rồi. Cho nên mong mọi người hãy tin trong việc này không có âm mưu gì cả, cũng không có phần tử khủng bố!”
“Đúng thế! Đây là chuyện quái quỷ gì hả?” Yusuf bắt chéo tay chỉ vào Cisse nói: “Vừa nãy tôi thấy ông chết, tôi còn đau lòng rơi nước mắt vì ông! Các người có nhìn thấy không? Đó là tình cảm thật của tôi đó...”
“Hừ!” Bỗng nhiên Miêu Khôn bộc lộ bản lĩnh, sinh động như thật nói: “Mánh khóe của các ông sao qua được đôi mắt hỏa nhãn kim tinh của tôi chứ? Thực ra... khi nãy tôi đã đoán được các ông đang diễn kịch, chỉ là tôi không nói ra thôi!”
“Này.” Ông chỉ vào Cisse: “Ông chết quá giả, máu trên mặt đất không giống thật… Hơn nữa... Nếu ông thực sự chết rồi thì để xác chết cạnh chúng tôi chẳng phải sẽ khiến chúng tôi sợ hãi hơn à? Nhưng các ông lại vội kéo xác đi, rõ ràng có điều mờ ám!”
“Đệch!” Jacob tức giận trách móc: “Ông đúng là nói vuốt đuôi tài giỏi! Nếu ông thật sự nhận ra thì sao phải đợi đến lúc bị điện giật thê thảm như vậy mới nói hả?”
...
Nghe vậy, Triệu Ngọc cảm thấy bối rối, hắn thật sự không hiểu rốt cuộc vì sao máy phiên dịch lại có thể dịch chuẩn xác như vậy?
“Thôi nào các vị!” Scott cắt ngang cuộc tranh luận của họ rồi nghiêm túc nói: “Chúng ta nên bàn chuyện chính đi, hai tiếng đã trôi ra, rốt cuộc mọi người đã giải được mật mã kim cương chưa?”