“Tịch Vĩ! Không ngờ lại là ông!” Miêu Khôn đầu tiên là nhíu lông mày, kinh ngạc hét lên, sau đó lại cố ý cười lớn tiếng: “Ha ha ha... Thực ra, tôi sớm đã đoán được đại Boss ở sau màn chính là ông rồi!”
“Ông xuất hiện như vậy đúng là khí phách, không ngờ lại muốn nhiều người bồi táng cho ông như vậy!”
“Ha ha ha...” Tịch Vĩ cũng cười lớn, sau đó nói bằng tiếng Trung lưu loát: “Miêu lão đệ, ông nói chuyện vẫn cứ ngớ ngẩn như vậy nhỉ, nếu như ông thật sự đoán ra là tôi thì đã không nói ‘Không ngờ lại là ông’ rồi!”
“Còn nữa, ông đừng có chơi trò chữ nghĩa gì với tôi, bây giờ tôi đứng ở vị trí có lợi, cho nên ông nên nói những người đó là phải bồi táng cùng các ông mới phải!”
“Ồ ồ...” Lời nói của Tịch Vĩ hung ác đanh thép, vừa đấm vừa đá, nháy mắt đã khiến Miêu Khôn e sợ, Miêu Khôn đành phải hậm hực thêm vào một câu: “Ông vẫn thích soi mói như thế!”
“Ha ha ha... như nhau, như nhau thôi!” Tịch Vĩ cười sang sảng, sau đó quay người hỏi thăm những người khác: “Các ông bạn cũ, nhiều năm không gặp, mọi người vẫn sống tốt chứ? Tôi thấy khí sắc của mọi người tốt lắm đấy! Ha ha ha...”
Do tình cảnh của hai bên khác nhau, Tịch Vĩ càng cười càng sảng khoái, mọi người thì càng ngày cảng cảm thấy khó chịu. Cho nên ở hiện trường không có ai nói năng gì, ánh mắt mọi người nhìn ông ta đều lạnh như băng.
“Jacob!” Tịch Vĩ đột nhiên cầm cây ba-toong kim loại chỉ vào Jacob, lớn tiếng nói: “Tôi nói lại lần nữa, việc cậu bị đánh bom đều là mưu kế của Miêu Khôn, không liên quan gì đến tôi cả!”
“Cho nên, cậu đừng trừng mắt nhìn tôi như vậy! Tôi không nợ cậu gì cả...”
“Ừm...” Một giây trước, Jacob còn đang trợn mắt nhìn Tịch Vĩ, muốn nói gì đó, nhưng một giây sau lại bị Tịch Vĩ chặn họng, không còn lời gì để nói.
“Này, lão quỷ! Lão quỷ!” Sau đó, Tịch Vĩ lại cầm cây ba-toong chỉ vào Tani Ichiro: “Nghe nói ông lại xuất bản sách biến thái mới, thế nào, có đem đến hay không? Đợi chút nữa, ông cho tôi một bản ký tên tác phẩm cuối cùng nhé?”
“Chuyện này...” Lời nói của Tịch Vĩ đầy sự uy hiếp, Tani Ichiro chỉ đành lúng túng nói: “Không có, vẫn là để lần sau đi! Lát nữa ông cho tôi địa chỉ, sau khi tôi về nước, gửi cho ông là được!”
“Hừ, ông được lắm!” Tịch Vĩ dựng ngược râu, cười xấu xa, lại mặt mày hớn hở nói với Yusuf: “Woa, tù trưởng cũng đến rồi à? Còn tưởng ông có nhiều vợ như vậy, nhiều tiền như thế, sẽ không tới tranh đoạt vũng nước đục này nữa chứ!”
“Hết cách rồi.” Yusuf như tự giễu, nói: “Mấy bà vợ tiêu tiền nhiều quá, nhiều tiền hơn nữa cũng không đủ để họ tiêu!”
“Ha ha ha...” Tịch Vĩ cười đến điên cuồng: “Tôi thực sự vô cùng nhớ người Trung Đông nhỏ bé hài hước các ông đấy! Ha ha ha...”
“Đủ rồi, Tịch lão đại!” Lúc này, Sevan Barker đột nhiên đi đến trước mặt Tịch Vĩ, quát lên đầy nghiêm túc: “Bây giờ chúng tôi không có tâm tình đi ôn chuyện cũ với ông! Ông vẫn mau nói cho chúng tôi biết, ông làm vậy là có ý gì! Ông cử con gái của ông đến giết con gái của Grimm, sau đó ông cùng người của Cục An ninh giết chết người của Cục Tình báo! Rốt cuộc ông muốn làm gì vậy?”
“Ài!” Ai ngờ, nghe thấy câu hỏi của Sevan Barker, Tịch Vĩ đột nhiên thở dài, nói với mọi người: “Các ông đều là tinh anh trong giới thám tử, chẳng lẽ, đến bây giờ vẫn chưa nhận ra sao?”
“Thực ra, cuộc gặp mặt lần trước vốn dĩ đã chẳng phải cuộc gặp mặt gì, mà là một cái bẫy tỉ mỉ mà Grimm bố trí cho chúng ta!”
“Hử?” Cisse nhíu mày vội hỏi: “Bẫy gì?”
“Grimm thật sự là người thông minh nhất mà tôi từng gặp, trong vụ án mất trộm kim cương ở Nam Phi năm đó, chỉ có ông ta là người có suy nghĩ sáng suốt nhất. Các ông không biết, thực ra bản thân vụ án cướp đoạt kim cương vốn dĩ không đơn giản là cướp đoạt thôi đâu! Năm đó, lúc cục diện chính trị Nam Phi cuồn cuộn sóng ngầm, có bao nhiêu thế lực lớn đều đang ngấp nghé nơi sản sinh kim cương lớn nhất trên thế giới! Trong bối cảnh tình hình biến đổi này, công ty Africa Senna khó mà chỉ lo cho bản thân, bên phía nước Anh đã sớm phát hiện nội bộ quản lý cấp cao của công ty liên tục tiếp xúc với nhiều thế lực, tồn tại nhân tố không ổn định vô cùng lớn. Cho nên, vĩnh viễn không nên đánh giá thấp thực lực của đám người Anh, dưới áp lực tâm lý to lớn, vậy mà bọn họ lại diễn một vở kịch vừa ăn cướp vừa la làng, dùng người của bọn họ, cướp công ty của mình!”
“Hả? Bọn cướp là...” Đám người Miêu Khôn kinh ngạc phụ họa: “Là người của bọn họ!?”
“Kho kim cương của công ty Africa Senna là nơi phòng thủ kiên cố nhất trên thế giới, nếu như không phải họ tự mình cướp mình, người ngoài căn bản không thể nào cướp đi kim cương từ nơi đó!”
“Thật là...” Cisse nuốt nước miếng, bày tỏ bản thân không thể hiểu được.
“Chẳng trách kim cương được gọi là đá của vận mệnh!” Tịch Vĩ nói tiếp: “Năm đó, mục đích của cấp cao nước Anh rất đơn giản, chính là muốn dựa vào lần cướp bóc đó để thanh tẩy công ty Africa Senna từ đầu, hoàn toàn đoạt lấy quyền điều khiển công ty. Đồng thời còn có thể dựa vào sự thất lạc của kim cương mà chèn ép cổ phiếu của công ty đó, để cho những tên thương nhân tài chính bên ngoài mất cả chì lẫn chài, từ đó cắt đứt ham muốn của bọn họ đối với miếng bánh kim cương thơm ngon này!”
“Không thể không nói, kế hoạch này quả thật vô cùng lợi hại! Nhưng đáng tiếc là sự việc lại không phát triển theo mong muốn của bọn họ!” Tịch Vĩ tiếp tục nói: “Nội bộ SIS có người để lộ tin tức, sau khi những đặc công giả trang đám cướp cướp kim cương ra ngoài, lại bị một nhóm người khác cướp mất, không những cướp đi kim cương mà còn giết chết toàn bộ những đặc công đó!”
“Sự phẫn nộ của cấp cao SIS sau khi biết tin, các ông có lẽ hiểu được, cho nên họ lập tức cử toàn bộ đặc công tinh anh ở châu Phi đi cướp lại kim cương, trong nhóm này cũng bao gồm hiệp sĩ Grimm của chúng ta.”
“Chuyện sau này không ngờ đã vượt qua dự liệu của tất cả mọi người. Bất kể là người đã cướp được kim cương, hay là người muốn thu mua kim cương, toàn bộ đều bị thiêu chết ở trong một căn nhà nhỏ bên vách núi Cape Town.”
“Số kim cương giá trị liên thành kia cũng theo đó mà không rõ tung tích, trở thành một bí ẩn!” Tịch Vĩ lắc đầu nói: “Về sau, tôi dùng tất cả vốn liếng đi dò hỏi thông tin, lại phát hiện không có bất kỳ thế lực nào đoạt được số kim cương đó, thậm chí gồm cả bên phía Anh nữa!”
“Thời gian lâu dài đến giờ, SIS đã đầu tư rất nhiều nhân lực vật lực để tìm kiếm, nhưng cuối cùng đều thất bại.”
“Tịch Vĩ, tôi muốn hỏi một chuyện, nếu ngay cả bê bối trong nhà người ta mà ông cũng biết rõ như thế...” Miêu Khôn căng thẳng hỏi: “Chẳng lẽ... chẳng lẽ...”
“Phải, có lẽ các ông không nghĩ ra điểm này phải không?” Tịch Vĩ cười nói: “Không sai! Người ở sau lưng ám toán cơ quan tình báo nước Anh, giữa đường cướp đi kim cương năm đó chính là tôi! Tôi đã chính mắt nhìn thấy số kim cương đó!”
“Ôi trời ơi!” Mọi người vô cùng khiếp sợ, Tani Ichiro vội nói: “Cũng tức là đám người bán trước đây bị thiêu chết ở căn nhà gỗ kia... đều là người của ông?”
“Đúng vậy, bọn họ đều là anh em tốt của tôi!” Tịch Vĩ lạnh lùng nói: “Ban đầu, tôi chỉ cho rằng chúng tôi đã bị đám người Hà Lan mua giúp kia ám toán!”
“Nhưng sau này mới mau chóng phát hiện, người bán cũng đều chết ở căn nhà gỗ kia một cách ly kỳ, ngay cả tiền cũng bị lửa lớn thiêu rụi!”
“Cho nên chúng tôi nghi ngờ, trước khi bị lửa thiêu chết, có thể bọn họ đã xảy ra xung đột, từng bắn giết nhau!”
“Ồ... thì ra là vậy!” Miêu Khôn gật đầu nói: “Về sau người nước Anh nghĩ ngờ việc kim cương mất tích có liên quan đến Grimm, cho nên... ông liền cố ý tiếp cận Grimm, muốn thử thăm dò ông ta?”
“Đúng thế!” Tịch Vĩ trả lời không e dè: “Khi đó, tôi từng thử suy luận, xác suất kim cương ở trong tay Grimm đã hơn 71%!”
“Bất luận là thời cơ hay năng lực, ông ta đều là người có khả năng có được kim cương cao nhất! Chỉ cướp kim cương, lại không cần tiền, vô cùng phù hợp với tính cách của Grimm!” Tịch Vĩ kích động nói: “Các ông không biết đâu, vì số kim cương ấy, năm đó tôi gần như dồn tất cả những gì tôi có, những người anh em thân thiết nhất cũng bị người khác giết chết, sao tôi có thể từ bỏ ý đồ chứ? Vì vậy, từ đó về sau, tôi liền bắt đầu dùng mọi cách để tiếp cận Grimm, làm ăn với ông ta, bàn chuyện mua bán, trở thành bạn bè.”
“Đương nhiên, Grimm là một lão cáo già quỷ quyệt, bên phía Anh điều tra ông ta nhiều năm như vậy mà vẫn không tra ra sai lầm gì, tôi muốn điều tra chân tướng, đương nhiên cũng chẳng dễ dàng gì.”
“Hơn nữa, sở dĩ Grimm giấu kín kim cương cũng vì có mục đích của ông ta, nhiều năm như vậy, ông ta cũng tìm kiếm thủ lĩnh nhóm người nửa đường cướp mất kim cương kia, chính là tôi!”
“Ông ta hiểu rõ, rất có thể tôi vì muốn tìm lại kim cương mà chủ động tiếp cận ông ta. Cho nên... mới có lần họp mặt trinh thám lần trước của chúng ta!!!”