Đương nhiên Triệu Ngọc lo cho an nguy của Miêu Khôn, cho nên lúc hắn biết chỗ giấu kim cương thì đã lén lút bắt đầu kế hoạch phản kích của mình.
Đầu tiên, hắn nhẹ nhàng dùng máy thu nhỏ xương cốt để thoát khỏi dây thừng;
Sau đó, hắn liên tiếp phóng ra bốn quả đạn hôi tàng hình về phía bốn binh sĩ trông coi. Bởi vì đại sảnh là một không gian mở nên hắn biết đạn hôi không thể khiến những người này hôn mê, nhưng ít ra có thể làm nhiễu hành động của bọn họ.
Sau đó, hắn sử dụng thành công một loại đạo cụ kiểu mới tên là mặt nạ phòng độc tàng hình cho đám người Lee Bon Seong.
Tuy những người này không tính là đồng bọn chân chính của mình nhưng đối đầu với kẻ địch mạnh thì ít nhất cũng có cùng lập trường. Tục ngữ có câu đoàn kết là sức mạnh, Triệu Ngọc phải phát huy hoàn toàn năng lực của những người này để trợ giúp bản thân.
Bởi vì đạn hôi không có hình dạng và màu sắc nhất định, mặt nạ phòng độc lại có vẻ kín, cho nên những người này không biết đến cùng đã xảy ra chuyện gì.
Cuối cùng, vì muốn phát huy hiệu quả hoàn toàn nên Triệu Ngọc còn sử dụng cả áo chống đạn tàng hình và thuốc bổ sung năng lượng rồi mới động thủ.
Nhưng mà, Triệu Ngọc thật không ngờ chất lượng của cái bàn trà kia lại tệ đến thế, chỉ mới trúng có hai viên đạn đã vỡ nát, trong tay chỉ còn lại hai cái chân bàn, hoàn toàn bại lộ mình và đồng bọn sau lưng!
Khụ khụ... Khụ khụ khụ...
Tuy hai tên binh sĩ bị đạn hôi hun đến khó chịu, nhưng hai người vẫn nhanh nhẹn nâng súng trường lên bóp cò!
Đậu xanh rau má!
Bản thân Triệu Ngọc có mặc áo chống đạn tàng hình trên người nên không sợ bọn họ nổ súng, nhưng mà nếu bắn trúng các đồng đội sau lưng mình thì không được tốt cho lắm!
Dưới tình thế cấp bách, Triệu Ngọc ném hai cái chân bàn về phía trước, sau đó phấn đấu quên mình mà chạy lên, đón đạn tông vào hai người đó.
Cùng lúc đó, cả gian đại sảnh đã loạn, tuy Lee Bon Seong đã hất bay súng trường của binh sĩ ở cầu thang nhưng cũng không khống chế được gã, hai người lao vào đánh nhau.
Mà nguy hiểm nhất là tên binh sĩ mới vừa cầm ngọn nến từ nhà ăn về. Hắn ta vừa thấy trong sảnh đại loạn thì vội vàng ném giá cắm nến xuống, sau đó chạy đến cửa nhà ăn lấy súng trường của mình.
Nhưng mà, hắn ta vừa cầm súng trường lên thì lại bởi vì hít phải mùi quá nồng của đạn hôi mà đầu óc choáng váng, quỳ một gối xuống đất.
Vù!
Ngay lúc đó, sư tỷ Juliet nhạy bén nhìn thấy cơ hội, nhấc chân đá một cái thùng rác, chắn giữa người này.
Ầm...
Sức chân của Juliet vô cùng mạnh mẽ, thùng rác lập tức đập binh sĩ đó phải nghiêng người, súng trường cũng rời khỏi tay! Ngay sau đó, Juliet dù hai tay bị trói nhưng vẫn xông lên đánh với tên binh sĩ này...
Ầm...
Bên kia mới vừa đánh nhau, bên phía Triệu Ngọc, tiếng súng lại vang lên! Cho dù sức mạnh của Triệu Ngọc được tăng gấp bội nhưng dù sao cũng là lấy một địch hai, những binh sĩ cấp dưới của Scott đều là bộ đội đặc chủng có năng lực xuất chúng, Triệu Ngọc khó khăn lắm mới đả đảo được một người, người kia đã ôm súng lên bắn hắn rồi!
Ầm... Ầm...
Viên đạn thứ nhất bắn trúng Triệu Ngọc, viên đạn thứ hai lại bay lên trên, bắn vỡ một cái đèn treo.
Trong đại sảnh tổng cộng chỉ có ba cái đèn treo, tính cả cái đèn treo mà Scott bắn vỡ lúc thị uy thì cả ba cái đèn treo đã vỡ hết, mảnh vụn thủy tinh bay ào ào.
Trong đó có một cái đèn treo không chịu nổi gánh nặng, cả cái đèn rơi xuống, đập về phía đầu của Sevan Barker, may mà Sevan Barker nhạy bén, nhanh nhẹn nhào lộn né tránh...
Tích tích tích... Tích tích tích...
Ai ngờ, Triệu Ngọc đang anh dũng đọ sức thì hệ thống trong đầu lại bỗng nhiên bật đèn đỏ. Mở ra xem thì hóa ra là hệ thống đang nhắc nhở Triệu Ngọc, áo chống đạn tàng hình đã quá tải, tổn hại nghiêm trọng, không có tác dụng nữa!
Đậu xanh rau má!
Triệu Ngọc cảm thấy bất ngờ, vạn lần không nghĩ tới vào lúc như vậy mà áo chống đạn tàng hình vốn luôn luôn trâu bò đột nhiên logout. Xem ra súng trường của kẻ địch có uy lực không nhỏ, đã vượt qua phạm vi chịu đựng của áo chống đạn.
Tích tích...
Theo tiếng còi báo động dồn dập, hệ thống nhắc nhở Triệu Ngọc nếu như muốn chữa trị áo chống đạn thì cần dùng hai nghìn năm trăm điểm kỳ ngộ mới được.
Chữa trị cái rắm á!
Cho dù tình thế đang nguy cấp nhưng Triệu Ngọc keo kiệt vẫn cảm thấy không cần thiết, sử dụng một cái áo chống đạn mới.
Kết quả chỉ chậm có một chút như vậy mà một binh sĩ bị đánh ngã lúc nãy đã đứng lên, ôm lấy Triệu Ngọc từ phía sau. Binh sĩ cầm súng thấy thế mừng rỡ, vội vàng nhắm họng súng ngay Triệu Ngọc.
Lần này thì Triệu Ngọc sợ thật, rụt đầu, tuy hắn có không ít áo chống đạn nhưng mà chắc không chịu nổi bị đạp hư như vậy đâu đúng không? Bị bắn trúng một phát súng thì phải thay một cái, địa chủ cũng không nỡ dùng á!
Vì thế, Triệu Ngọc nhanh chóng lợi dụng ưu thế về sức mạnh của mình, thần tốc xoay người, để binh sĩ kia nghênh đón họng súng.
Vừa thấy họng súng nhắm phải người một nhà, đương nhiên binh sĩ đang cầm súng không dám nổ súng. Triệu Ngọc thừa cơ hội này, lập tức điên cuồng lui ra đằng sau, khiến hai binh sĩ tông vào nhau!
Bởi vì sức mạnh của Triệu Ngọc lúc này lớn vô cùng nên hai người bị ép sát vào một cây cột đá, bị tông đến mức người ngã ngựa đổ.
Ngay sau đó, Triệu Ngọc giơ tay quơ lấy một cái ghế bên cạnh, ngoan độc nện xuống tên binh sĩ cầm súng.
Thật ra phản ứng của binh sĩ kia cũng không chậm, chỉ cần lăn một vòng là có thể tránh khỏi đòn tấn công này.
Nhưng mà, càng đánh thì ảnh hưởng của đạn hôi lên bọn họ càng lớn, binh sĩ kia vừa mở miệng thở dốc thì lập tức bị đạn hôi huân đến mức đầu óc choáng váng, còn rơi cả nước mắt sinh lý!
Kết quả, ghế dựa “rầm” một phát nện lên người hắn ta, kiến đầu óc hắn ta như lên mây, mất năng lực chống cự.
Khụ khụ khụ... Khụ khụ khụ...
Một tên binh sĩ khác cũng như vậy, vốn định nghiêng người sang nhặt súng nhưng bị sặc đến mức không thể mở mắt nổi, không nhìn thấy gì cả.
Triệu Ngọc chỉ dùng một chiêu va chạm kinh điển bằng sức trâu của mình, lập tức tông người này bay lên trời, sau đó nện thật mạnh vào tường, bất tỉnh nhân sự...
Cùng lúc đó, hai tên binh sĩ khác cũng bởi vì đạn hôi mà bị Juliet và Lee Bon Seong giải quyết.
“Này! Này này này!?” Nhìn thấy cảnh này, người da đen Cisse đột nhiên hưng phấn, mở to mắt cao giọng hô: “Các ông có thấy không? Có thấy không? Thuật thôi miên của tôi có tác dụng rồi! Tôi thôi miên tất cả bọn họ rồi đó! Ha ha ha... Ha ha ha...” .
Tục ngữ có câu vui quá hóa buồn, Cisse mới vừa hô lên hai tiếng thì một tiếng súng vang trước cửa tòa lâu đài, một viên đạn gào rít vừa lúc bay xẹt qua lỗ tai Cisse!
Chỉ nghe “phụt” một tiếng, lỗ tai Cisse tuôn ra một dòng máu đỏ, người cũng sợ tới mức té ngã trên đất!
Pằng pằng pằng...
Ngay sau đó, lại có thêm một loạt đạn phóng ra, bắn về phía mọi người có mặt ở đây!
Hóa ra đây là binh sĩ thủ vệ ở cửa tòa lâu đài, nghe thấy động tĩnh nên chạy tới trợ giúp đồng bọn của mình.
“Chạy! Chạy mau!” Hai tay của Lee Bon Seong còn chưa được cởi trói, đành phải dùng cằm chỉ vào cầu thang mà hô: “Lên tầng nhanh đi!”
Lee Bon Seong hô như vậy, những người khác gấp gáp cúi đầu chạy lên tầng trốn.
Triệu Ngọc bên này thì nhanh chóng nhặt hai cây súng trường trên mặt đất lên, chuẩn bị lui lại theo mọi người. Ai ngờ, sư tỷ Juliet bỗng nhiên vọt tới trước mặt hắn, giơ hai tay đang bị trói trước mặt Triệu Ngọc, lớn tiếng ra lệnh: “Nhanh! Cởi trói cho tôi nhanh lên!”
Triệu Ngọc gấp gáp muốn cởi trói nhưng không biết đám người kia buộc dây thừng kiểu gì mà tìm mãi không thấy đầu dây.
Pằng pằng pằng...
Theo một trận bắn phá hung mãnh, binh sĩ xông tới từ cửa đã sắp giết đến đại sảnh.
“Dao găm, dao găm, dao găm!” Juliet liên tiếp hô ba tiếng, lúc này Triệu Ngọc mới hiểu được có ý gì, nhanh chóng con dao găm quân dụng trên người binh sĩ đã té xỉu kia, lúc này mới cắt đứt dây thừng trói Juliet.
“Hừ hừ hừ!” Sau khi tránh khỏi sợi dây trói, Juliet quơ lấy súng trường trên mặt đất, ánh mắt ngoan độc mà cắn răng quát: “Buổi biểu diễn của sư tỷ… bắt đầu!”