Cuồng Thám

Chương 1343: Chương 1343CUỘC CHẠY TRỐN KHỐC LIỆT (2)





Ngay từ đầu, Triệu Ngọc cũng thấy nghi hoặc, hoàn toàn không hiểu nổi, sao đối phương lại mang vũ khí cao cấp như ống phóng rốc két làm gì?

Mãi đến lúc nghe Juliet châm chọc xong, cuối cùng hắn mới lĩnh ngộ.

Xem ra, Tịch Vĩ vì đoạt được kim cương cũng xem như liều mạng rồi! Có lẽ ông ta lo mình sẽ chạm mặt Grimm trên đảo Kỳ Tích, hoặc là trúng cạm bẫy do Cục Tình báo nước Anh mai phục nên mới mang nhiều người và vũ khí hạng nặng như vậy, hiển nhiên chuẩn bị đến mức giọt nước không lọt!

Đến tận đây, cuối cùng Triệu Ngọc cũng hiểu ra một chuyện khác.

Khó trách... Mình lại mở được quẻ “Càn Khôn”! Hóa ra sự kiện lớn thật sự lại chờ hắn ở chỗ này!

Lần này... đúng là không ổn rồi!

Trước đó, bởi vì có đạo cụ trâu bò bên mình nên Triệu Ngọc luôn có một cảm giác mình ưu việt hơn người khác, nhưng bây giờ nhìn lại thì hắn đã nghĩ mọi chuyện quá mức lạc quan rồi.

Những người mà Tịch Vĩ mang đến rõ ràng đều là lính đánh thuê có kinh nghiệm phong phú, lại có thêm mấy loại vũ khí siêu cấp lợi hại này, nếu mình muốn ngăn cơn sóng dữ thì nói dễ hơn làm rồi?

Huống chi... Miêu Khôn đang lâm vào cảnh nguy hiểm trùng trùng, tuy mình từng mặc áo chống đạn tàng hình và quả cầu tránh nguy hiểm khẩn cấp cho ông, nhưng cũng rất khó bảo đảm rằng ông sẽ an toàn tuyệt đối!

Một khi Tịch Vĩ tìm ra kim cương, tất nhiên sẽ giết ông để diệt khẩu!

Không được...

Không được...

Triệu Ngọc nghe tiếng đạn gào rít trên tầng, trong lòng càng ngày càng thấy sốt ruột, phải nhanh chóng tìm ra Miêu Khôn mới được.

“A!!!”

Theo một tiếng hét thảm, lại có thêm một người lăn xuống cầu thang.

Triệu Ngọc nhanh nhẹn đưa tay ra bắt lấy, nhưng Juliet lại nhanh hơn. Sư tỷ Dagger cao lớn cường tráng, bắt lấy người nọ dễ dàng như xách một con gà con vậy.

“Ui chao... Tôi sắp chết rồi... Ui chao...” Người nọ kêu ra một chuỗi tiếng Latinh cực kỳ không xuôi tai, là Sevan Barker người Nam Mỹ.

Trên bả vai ông ta trúng một phát súng, đang không ngừng đổ máu, ông ta đau đến mức không ngừng kêu lên.

“Đè lại, đè miệng vết thương lại!” Juliet cũng lo lắng cho an nguy của những người khác, muốn để Sevan Barker tự mình xử lý miệng vết thương, sau đó cầm súng lên, ngẩng đầu nhìn lên cầu thang, sau đó tham gia vào trận chiến của đám Lee Bon Seong...

“Thần thám Trung Quốc, nhanh lên...” Lúc này, Cisse trong lòng Triệu Ngọc vội vàng nói chuyện: “Mau cởi bỏ dây trói cho tôi đi! Tôi vẫn còn bị trói đây!”

À...

Triệu Ngọc nhanh nhẹn dùng con dao găm quân dụng mà mình cướp được để cắt dây trói cho Cisse.

“Tầng trệt... Bây giờ tình huống dưới tầng trệt thế nào?” Cisse chỉ xuống dưới tầng hỏi một câu, hỏi xong thì tự mình phẫn nộ lắc đầu: “Tôi quên mất, cậu không biết nói tiếng Anh!”

“Không cần tốn não nghĩ đâu!” Sevan Barker ôm miệng vết thương của mình nói: “Không thấy Juliet lên tầng rồi à? Chắc chắn không đi đường đó được rồi! Đến cả ống phóng rốc két mà cũng dùng tới luôn, tôi thấy... Chúng ta lành ít dữ nhiều rồi!”

Kết quả, giống như ứng nghiệm vậy, Sevan Barker vừa dứt lời, theo tiếng kim khí va chạm đinh đang vang lên, ba người bọn họ kinh ngạc nhìn thấy một quả lựu đạn bị ném lên bậc thang!

Đậu xanh rau má!

Triệu Ngọc vô cùng sợ hãi, vội vàng nhảy lên tại chỗ, sau đó đỡ Cisse và Sevan Barker chạy như điên lên tầng...

Ầm!

Lựu đạn nổ tung đúng như dự đoán!

Trong nháy mắt, cả bậc thềm cầu thang bị nổ nát nhừ, cầu thang gỗ bị nổ thành mảnh nhỏ, bay tung tóe khắp nơi.

Tuy ba người Triệu Ngọc cao giọng la lên nhưng tiếng la của họ bị tiếng nổ mạnh nuốt hết, sóng xung kích mạnh mẽ bay vọt tới, đẩy ba người xuống đất!

Á!!!

Á!!!

Một giây sau, Cisse tru lên một tiếng như tiếng giết heo, chỉ thấy một thanh cọc gỗ nhỏ dài chừng một thước cắm vào lưng ông ta rất sâu!

Mà Sevan Barker thì bị sóng xung kích đâm cho chết ngất...

Á!!!

Tuy Triệu Ngọc đứng ở bậc thang thấp nhất, bị xung kích mạnh nhất nhưng bởi vì hắn mới vừa cường hóa áo chống đạn nên tình huống của hắn tốt hơn hai người kia rất nhiều.

Chẳng qua, xung kích mạnh mẽ như thế vẫn khiến đầu óc hắn bị chấn động, xem xung quanh thấy đâu cũng là bóng chồng.

Rắc rắc... Rắc rắc...

Trong lúc đang hoảng hốt, Triệu Ngọc bỗng nghe thấy dưới tầng vang lên tiếng bước chân từ xa đến gần, mấy tiếng rắc rắc rắc rắc này rõ ràng là có người nhanh nhẹn giẫm qua mảnh nhỏ nên mới vọng lại!

Đáng chết!

Tuy nhìn xung quanh toàn là bóng chồng nhưng trong lòng Triệu Ngọc biết rõ, kẻ địch lại bắt đầu vây quét rồi! Một khi bọn họ xông lên, hình thành tình thế tiền hậu giáp kích, thì tất cả bọn họ xem như xong đời!

Đậu xanh rau má!

Sau khi bị hai lần nổ mạnh liên tiếp, Triệu Ngọc chẳng những không đánh mất ý chí chiến đấu mà ngược lại còn kích phát lệ khí trong người mình ra.

Nghe thấy tiếng bước chân chỗ bậc thang càng ngày càng gần, hắn nhanh chóng giơ súng trường trong tay lên, liếc về phía tầng trệt.

Không ngờ súng trường mới vừa nâng lên, kẻ địch dưới tầng cũng lộ rõ mặt.

Triệu Ngọc không kịp nghĩ bất cứ điều gì, cứ vậy mà bóp cò, pằng pằng pằng pằng pằng pằng mà bắn cả băng đạn ra ngoài!

Á!!!

Dưới tầng tổng cộng có ba tên, một tên đứng ngay dưới cầu thang, hai tên khác thì đứng hai bên cầu thang phối hợp tác chiến.

Bọn họ vốn tưởng rằng sau khi lựu đạn nổ tung thì người trên cầu thang sẽ không còn sức chống cự, không ngờ mới vừa thò đầu ra thì phía trên đã nã súng xuống, lập tức bị đánh cho trở tay không kịp!

Binh sĩ xung phong nhanh tay lẹ mắt, tiếng súng của Triệu Ngọc vừa mới vang lên thì hắn ta nhanh chóng rút lui về, không bị Triệu Ngọc bắn trúng.

Nhưng mà, chuyện kỳ lạ đã xảy ra, bởi vì đầu óc Triệu Ngọc còn mơ màng, tay cầm súng trường cũng có hơi lơ mơ nên súng trường bắn lệch ra phía ngoài một chút, cả một băng đạn đều bắn ra ngoài cầu thang.

Kết quả là đạn vừa lúc bắn trúng hai tên binh sĩ đứng bên cạnh cầu thang chuẩn bị phối hợp tác chiến, hai người kia còn chưa thấy rõ sao lại thế này thì đã bị đạn bắn trúng, đi đời nhà ma luôn!

Hả?

Tên binh sĩ xung phong vừa mới lui về cảm thấy rất là sợ hãi, thậm chí cũng không biết vì sao hai người đồng đội của mình lại trúng đạn?

Có điều dù sao hắn ta cũng là lính đánh thuê được huấn luyện nghiêm chỉnh, thoạt nhìn thấy trên tầng vẫn còn hỏa lực để tấn công thì lập tức lấy thêm một quả lựu đạn, chuẩn bị nhổ ngòi nổ để ném về phía Triệu Ngọc!

Nhưng mà, hắn ta có nằm mơ cũng không thể tưởng tượng nổi rằng sau một trận tiếng bước chân gấp gáp, Triệu Ngọc trên tầng vậy mà lại vọt xuống dưới!

Hả?

Người này còn đang cầm lựu đạn, hoàn toàn không ngờ đối phương lại không sợ chết, không lùi mà còn dám tiến tới!

Dưới tình thế cấp bách, hắn ta nhanh chóng giơ súng lên muốn bắn, nhưng lúc này đã muộn rồi!

Pằng pằng pằng...

Dưới khoảng cách gần như vậy, cho dù kỹ thuật bắn súng của Triệu Ngọc tệ đến mức nào cũng không thể bắn lệch được! Cả một băng đạn đều trúng mục tiêu là lồng ngực của binh sĩ đó, bắn cho hắn ta phải lui về sau hơn mười bước, tử thi mới ngã xuống đất!

Hừ!

Triệu Ngọc hừ lạnh một tiếng, đang muốn tự hào vì hành động tập kích bất ngờ của mình một phen, nhưng cúi đầu nhìn thì bỗng dưng thấy lựu đạn trong tay tử thi đã bị nhổ ngòi nổ!

Đậu xanh rau má nhà mầy!

Triệu Ngọc sợ hãi, tóc gáy dựng đứng cả lên, chạy nhanh như chớp lên tầng.

Ầm...

Theo một tiếng vang thật lớn, lựu đạn nổ tung!

Đây đã là lần thứ ba Triệu Ngọc bị tập kích bằng các vụ nổ, cảm thấy cũng hơi quen quen rồi. Bởi vì hắn chạy nhanh, lại có cầu thang làm vật cản nên sau khi vụ nổ qua đi, hắn chỉ ngã trên bậc thang một phen chứ không bị thương gì.

“Triệu Ngọc! Nhanh lên!”

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng kêu của Juliet vang lên trên cầu thang, nhanh chóng ôm chặt súng chạy lên.

Ông trời của tôi ơi!

Khi hắn lên tầng thì sợ ngây người bởi tình cảnh ở nơi đó...