Chỉ thấy hành lang tầng hai đã biến thành địa ngục trần gian, trong hành lang có thi thể của rất nhiều người đang nằm rải rác.
Trong đó, đa phần đều là binh sĩ của Trung úy Kangteuk, cũng có người là thủ hạ của Scott.
Cho dù Triệu Ngọc đã dùng kính nhìn ban đêm nhưng vẫn có thể nhìn thấy máu chảy đầy đất, có những chỗ máu đỏ sẫm thậm chí hội tụ thành một vũng máu sâu rộng khó có thể bỏ qua.
“Sevan... Sevan...” Giờ phút này, Juliet dùng sức vỗ vỗ mặt Sevan Barker, nhưng Sevan Barker vẫn chìm trong cơn hôn mê.
Rơi vào đường cùng, Juliet đành phải vác ông ta lên vai.
“Tôi cho rằng... Chúng ta nên đi đến phòng điều khiển!” Yusuf lo lắng nói: “Nơi đó có thiết bị chuyên dùng để liên lạc, tôi từng học về công trình điện cơ, có lẽ có thể bắt được liên lạc với bên ngoài!”
“Không tốt lắm đâu!” Lee Bon Seong dẫn đầu, ôm một khẩu súng trường nói: “Chẳng lẽ ông không thấy vừa nãy, kẻ địch toàn là chạy từ phòng điều khiển sang đây à? Chắc chắn chỗ đó còn có nhiều kẻ địch nữa!”
“Đúng vậy!” Jacob cũng ghìm súng nói: “Cho dù có bắt được liên lạc với bên ngoài thì phải làm thế nào đây? Nước ở xa không cứu được lửa gần, nếu muốn còn sống ra ngoài, chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi!”
“Cisse, Cisse!” Lúc này, Triệu Ngọc nhìn thấy Cisse vẫn còn ngã trên mặt đất, vội vàng đi lên hỏi thăm.
“Vô dụng thôi!” Juliet lắc đầu nói: “Cisse đã đi rồi!”
“Hả?”
Triệu Ngọc cả kinh, lúc này mới nhận ra đúng là Cisse đã không còn thở nữa, mà cây gỗ đâm trúng ông ta lúc nãy vẫn còn găm trên lưng ông ta rất sâu!
“Dựa vào bản thân mình...” Yusuf nhíu mày nén giận: “Nói thì dễ lắm, trên cả cái đảo Kỳ Tích lúc này toàn là người của Tịch Vĩ, chúng ta phải dựa vào bản thân mình như thế nào?”
“Nếu như là tôi...” Ông ta cố chấp chỉ về chỗ phòng điều khiển: “Chúng ta vẫn nên đi phòng điều khiển thì tốt hơn, sau đó cùng nhau thủ vững, mãi cho đến lúc cứu binh đuổi tới!”
“Ông bị ngu rồi hả?” Juliet quay đầu lại mắng: “Không thấy được vừa rồi còn có cả ống phóng rốc két à? Thủ vững kiểu gì đây? Cho dù có xe tăng cũng vô dụng!”
“Đi thôi, đi thôi!” Lúc này, Lee Bon Seong ngoắc ngoắc mọi người: “Ít nhất ý của tù trưởng cũng không tệ đâu, chúng ta có thể đến phòng điều khiển cầu cứu trước, sau đó rút lui khỏi đó thật nhanh, đánh du kích với bọn họ tránh xung đột chính diện!”
Nói xong, Lee Bon Seong cũng không quan tâm ý kiến của những người khác, đi thẳng về phía phòng điều khiển.
“Được rồi!” Jacob bất đắc dĩ, đành phải theo sát phía sau.
“Các ông đi trước... Tôi cản phía sau!” Một tay Juliet kéo Sevan Barker, một tay ghìm súng, ra hiệu bằng tay với Triệu Ngọc và Yusuf, rất có phong phạm của nữ Rambo.
“Ài!” Triệu Ngọc nhìn thấy Cisse đã chết, trong lòng bỗng nhiên rất khó chịu, thậm chí còn khó chịu hơn lúc Tani Ichiro bị bắn chết.
Tuy những người này cũng không tính là bạn của hắn nhưng trong lòng hắn vẫn không hy vọng nhìn thấy bọn họ chết!
Đậu xanh rau má...
Triệu Ngọc hung hăng nắm chặt quả đấm, lệ khí trong lòng càng nặng.
“Triệu Ngọc... Đi thôi!”
Juliet nhìn thấy Triệu Ngọc ngây người, vội vàng đẩy hắn một cái, Triệu Ngọc mới đi theo mọi người, nhắm thẳng tới phòng điều khiển.
“Có lẽ...” Ở trên đường, Yusuf lại nói với Lee Bon Seong: “Chúng ta còn một cách tìm đường sống trong chỗ chết nữa! Đó chính là máy bay trực thăng mà chúng ta từng nhắc tới trước đó!”
“Ông nói xem chúng ta có thể chạy tới chỗ máy bay trực thăng, sau đó cướp máy bay hay không?”
“Có hơi mạo hiểm! Nhưng đáng thử một lần!” Jacob nói: “Tịch Vĩ không phải kẻ ngốc, chắc chắn sẽ để trọng binh canh giữ nơi đó! Nhưng nếu chúng ta đủ cứng rắn, nói không chừng... Hả? Có người...”
Jacob vừa mới nói được một nửa thì rõ ràng nhìn thấy chỗ đuôi hành lang có kẻ địch xuất hiện, vội vàng nổ súng bắn!
Ầm...
Pằng pằng pằng...
Chỉ một thoáng, đối phương cũng bắn, trong hành lang lại một lần nữa vang lên nổ lớn.
“Jacob, yểm hộ cho tôi!” Lee Bon Seong biết hành lang có vẻ rộng rãi, không nên ở lâu, vì thế hắn ta ghìm súng, tiến lên chỗ kẻ địch đang đứng.
Jacob nhanh chóng nổ súng yểm hộ, bắn liên tiếp rất nhiều đạn.
“Má nó, liều mạng!” Yusuf rống lên một tiếng, cũng tiến lên theo Lee Bon Seong.
Nhưng mà, hai người bọn họ mới vừa vọt tới đoạn giữa hành lang thì cửa phòng nào đó nằm một bên hành lang bỗng nhiên bị người ta đá bật ra, chỉ thấy một binh sĩ dáng người cao to lao ra từ bên trong, đúng lúc đụng vào Lee Bon Seong!
Sức của người này rất mạnh, chỉ đụng vào là đã đánh bay súng trường của Lee Bon Seong, sau đó lập tức đánh nhau với Lee Bon Seong...
“Mày... Mày mày mày...” Yusuf muốn nổ súng xạ kích, nhưng hai người kia đang đánh túi bụi, không tìm thấy góc độ để nổ súng.
Ai ngờ, lúc Yusuf đang do dự thì trong phòng lại có một binh sĩ khác chạy ra, đụng thẳng vào Yusuf.
Yusuf không được huấn luyện nghiêm khắc như Lee Bon Seong, sau khi bị người này đụng ngã thì cổ bị người kia bóp chặt, mắt thấy sẽ lập tức bị người kia bẻ gãy cổ, chết oan uổng!
“Đáng chết!” Thời khắc mấu chốt, đạn của Jacob bỗng nhiên bắn hết, trơ mắt nhìn Yusuf rơi vào cảnh ngàn cân treo sợi tóc nhưng không làm được gì.
Ầm...
Kết quả, ngay lúc tất cả mọi người cho rằng Yusuf chết chắc thì Triệu Ngọc bỗng nhiên xông tới ngay chính diện, một quyền đánh vào mặt tên binh sĩ kia như sấm sét!
Tên binh sĩ kia bị đánh cho lảo đảo, đành phải bỏ Yusuf ra. .
Khụ khụ... Khụ khụ khụ...
Yusuf nhặt về một cái mạng, sợ tới mức mặt không còn chút máu, ho khan thành tiếng.
“Tới địa ngục đi cái chân bà nội mày!” Triệu Ngọc tiến tới chỗ kia không ngừng dùng quyền cước đấm đá bạo lực, bởi vì thuốc bổ sung năng lượng của hắn chưa hết hiệu lực nên sức mạnh hết sức cuồng bạo, lập tức đánh cho tên binh sĩ kia kêu rên ô hô.
Có điều dù sao tên binh sĩ này cũng có kinh nghiệm phong phú, năng lực cũng xuất sắc, chịu những cú đấm cuồng phong bạo vũ của Triệu Ngọc mà hắn ta vẫn có thể dần dần tìm lại cảm giác, còn bất thình lình kéo lấy chân phải của Triệu Ngọc, muốn hất Triệu Ngọc ngã xuống đất.
Ôi chao!
Chỉ một thoáng, tráng hán Jacob cũng đã vọt tới, anh ta giống một con thú khổng lồ rơi vào trạng thái cuồng bạo mà lao lên, sau đó dùng một động tác vật lộn kinh điển, nghiêng người ghìm chặt phần ngực của tên binh sĩ kia.
Sau đó anh ta dùng sức vung về phía trước, khiến tên binh sĩ này bị đập mạnh vào vách tường.
Sau một tiếng ầm vang thật to, lớp nước sơn trên tường cũng ào ào rơi xuống.
Ngay sau đó, Jacob vung quyền đánh người kia, nhưng phản ứng của tên binh sĩ kia lại cực nhanh, dùng một động tác quăng lưng trong Judo, quật Jacob ngã trên đất.
Nhưng mà Jacob mới vừa ngã xuống đất thì cú đá gió xoáy của Triệu Ngọc đã lao tới rồi! Hắn đá trúng ngực người này, khiến người này phải ngã xuống đất!
Triệu Ngọc vốn tưởng rằng đối phương không còn sức đánh trả nữa, vừa định bổ thêm một cú đá thì bất ngờ là người này chịu đánh cực giỏi, chỉ trong phút chốc đã rút một con dao găm sắc lạnh từ mắt cá chân ra, quét sang một nhát.
Triệu Ngọc hoảng hồn, vội vã rụt chân trở về.
Vù!
Người này lại đâm một nhát về phía đùi Jacob, Jacob không dám cứng đối cứng, cũng nhào lộn một cái để né ra thật xa.
“Đi chết đi!”
Người này hung ác nhổ ra ngụm máu, sau đó quơ dao găm lại đâm về phía Triệu Ngọc.
Triệu Ngọc đang chuẩn bị nghênh địch, nhưng không nghĩ sau lưng đối phương bỗng nhiên toát ra một bóng người như quỷ mị, đúng là vị đặc công Hàn Quốc Lee Bon Seong kia.
Chỉ thấy Lee Bon Seong nhanh nhẹn kiềm giữ cổ tay của tên binh sĩ kia, sau đó cũng không biết làm thế nào mà chỉ trong lúc sấm vang chớp giật, nghe thấy một tiếng “rắc rắc”, cánh tay người nọ đã bị bẻ gẫy rồi!
“A!!!” Binh sĩ đó kêu thảm thiết, dao găm cũng bị Lee Bon Seong giật mất.
Một giây sau, Lee Bon Seong cầm dao găm mạnh mẽ xoay người, đâm trúng lồng ngực của tên binh sĩ triền đấu với hắn ta trước đó! Ngay sau đó, hắn ta rút dao găm ra quay lại, vẽ ra một động tác xoay tròn đặc biệt khó tin trong không trung, sau đó lại hung ác đâm vào cổ binh sĩ trước mắt!
Dao găm rút ra, máu tươi phun trào, tên binh sĩ này đương nhiên không sống nổi nữa.
Ngay sau đó, Lee Bon Seong xoay người, trái phải hai dao, chặt đứt cổ tên binh sĩ đứng trước mặt mình, tử thi ngã xuống đất!
Wow!
Triệu Ngọc nhìn mà u mê, Lee Bon Seong múa may dao găm nhanh như tia chớp, hắn gần như không thấy rõ ràng.
Hình như trước giờ, Triệu Ngọc chưa từng thấy cao thủ nào lợi hại như vậy!
Người này... cũng quá đáng sợ rồi đúng không?
Khó trách cha vợ Miêu Khôn lại kiêng kỵ hắn ta như vậy!
“Nhanh lên...” Lúc này, Juliet phụ trách cản phía sau khiêng Sevan Barker chạy tới, hô lên với mọi người: “Truy binh đã đến rồi, chúng ta phải nhanh hơn nữa!”
“Ừm... Chờ một chút...” Ai ngờ, hình như Lee Bon Seong nghe thấy gì đó, bỗng nhiên ra hiệu cho mọi người yên tĩnh một lúc.
Kết quả, sau khi tất cả mọi người đều yên tĩnh lại thì chợt nghe tiếng gì đó như tiếng ong ong ong của cánh quạt quay.
“Là... Máy bay trực thăng?” Yusuf nhìn ra ngoài hành lang, bỗng dưng mặt biến sắc.
Chỉ thấy ngoài hành lang đúng là có một chiếc máy bay trực thăng bay đến, nhưng trên máy bay trực thăng không ngờ lại đặt một cây súng máy nặng vô cùng đáng sợ, điều khiến người ta sợ hãi nhất là họng súng đang chỉ vào bọn họ!