Cuồng Thám

Chương 1434: Chương 1434





CÓ ĐÔI CÓ CẶP

Mười một giờ tối, tại phòng làm việc của tổ điều tra đặc biệt trong Cục Cảnh sát Hải Lan.

“Sếp à.” Nhiễm Đào giơ một ngón tay cái về phía Triệu Ngọc mà khen: “Tôi khâm phục anh quá, một tên sát thủ cấp bậc cao như Lương Nghị Lực vậy mà cũng bị anh nói tới mức lương tâm trỗi dậy luôn!”

“Nếu mà gọi hết toàn bộ tội phạm trên thế giới đến, rồi để anh lên lớp cho bọn họ một khóa thì chẳng phải cả thế giới đã hòa bình rồi sao?”

“Xem cậu nói kìa, khoa trương quá rồi đó!” Trên mặt Triệu Ngọc lộ ra vẻ xấu hổ: “Tiếp tục đi, tiếp tục đi!”

Mọi người xấu hổ toát mồ hôi...

“Ừm... Hắn ta đã khai hết ra rồi!” Nhiễm Đào không tâng bốc nữa, vội vàng đưa một phần tài liệu trong tay cho Triệu Ngọc rồi thuật lại: “Thi thể trong hang núi đúng là do Lương Nghị Lực dời đi.”

“Hắn ta đã nói ra địa điểm chôn giấu hài cốt của nhà họ Ngu rồi, cũng ở trong núi...” Nhiễm Đào chỉ vào một vị trí trên tài liệu rồi nói: “Đội trưởng Lý Nghiên Hiệp đã phái người qua đó rồi, suy xét tới mức độ nguy hiểm quá cao của Lương Nghị Lực cho nên họ không dám dẫn hắn ta tới xác nhận hiện trường.”

“Lương Nghị Lực dời hài cốt đi cũng là để hoàn thành ý nguyện của Hạ, chuẩn bị chờ sau khi gọi hồn cho Hạ xong thì sẽ chôn cất di cốt của cô ấy cùng với người nhà của cô ấy!”

“Trong lúc dời thi thể đi, hắn ta còn tiện thể bỏ hài cốt của ba cô gái bị hại đó vào trong hang núi, chỉ là tiện thể thôi chứ không có ý định gì khác cả!”

“Ừm... Hiểu rõ rồi!” Triệu Ngọc gật đầu: “Dấu vết nhang đèn ở cửa hang núi cũng là do Lương Nghị Lực để lại sao?”

“Đúng vậy.” Nhiễm Đào trả lời: “Lúc thu dọn hài cốt, Lương Nghị Lực thực hiện một buổi cúng bái của Bà Đà giáo để tụ hồn cho người đã mất...”

“Còn nữa, sếp à.” Nhiễm Đào vừa dứt lời thì Thôi Lệ Châu đã cầm một phần tài liệu tới và nói: “Lương Nghị Lực còn chủ động khai báo địa điểm ẩn nấp nữa, không ai ngờ tới hắn ta lại xây một chỗ lánh nạn trong tầng hầm bỏ hoang của một khu trường học.”

“Bên trong không cần lo vấn đề ăn uống, cái gì cần có đều có, thậm chí còn có thể lên mạng nữa!” Cô ta đưa tài liệu vào tong tay Triệu Ngọc: “Thảo nào lúc lùng bắt khắp thành phố mà chúng ta vẫn không bắt được người này!”

“Còn nữa...” Thôi Lệ Châu chỉ vào tài liệu: “Trong này còn có tin tức về một vài đường dây mà Lương Nghị Lực lấy được, hầu như đều là tội phạm phạm pháp, không thể nhân nhượng được!”

“Tổ trưởng.” Lúc này, Tăng Khả và Trương Bồi Bồi lại song song tiến vào phòng làm việc. Trương Bồi Bồi báo cáo trước: “Hài cốt của ba cô gái đều đã được tập hợp đủ, chúng tôi đã thông báo cho người thân của nạn nhân tới Hải Lan nhận thi thể rồi!”

“Còn nữa.” Tăng Khả nói: “Phần lớn vũ khí của Lương Nghị Lực đều là tự chế, không có nguồn giao hàng, thứ mà hắn ta đã ném vào trong bình xăng xe hơi chính là một cái bật lửa đã được cải tiến!”

“Còn nữa...” Tăng Khả nói tiếp: “Chúng ta cũng tìm được hung khí giết người của Lương Nghị Lực rồi, cái dùi đó có thể co dãn, có thể bắn lưỡi câu ra, bây giờ nó đã được giao cho phòng vật chứng rồi...”

“Còn nữa, còn nữa, cảnh sát địa phương đã tìm được tài liệu liên quan đến chiếc xe hơi và hài cốt mà năm đó bị bọn họ cho chìm xuống đáy sông Lam.” Trương Bồi Bồi lại đưa ra một bộ hồ sơ: “Đều ở trong này cả, anh xem đi!”

“Được.” Triệu Ngọc nhìn lướt qua các thành viên trong tổ và nói: “Những ngày qua, mọi người đều đã cực khổ rồi! Mọi người hãy về nghỉ ngơi đi! Vụ án lớn như vậy không thể kết án trong một ngày được đâu, còn có rất nhiều công việc phải làm nữa, đi thong thả nhé...”

“Vâng!” Tăng Khả gật đầu lia lịa rồi mới kéo tay Trương Bồi Bồi rời khỏi phòng làm việc.

Nhìn dáng vẻ như keo như sơn của hai người, Thôi Lệ Châu hậm hực nhún vai, cũng đi theo ra ngoài...

“Hai vị tổ trưởng.” Lúc này, Ngô Tú Mẫn nói với Triệu Ngọc và Miêu Anh: “Mấy ngày nay, người cực khổ nhất chính là hai người đó, hay là hôm nay để tôi trực đi!”

“Chuyện này...” Triệu Ngọc hơi do dự, mặc dù vụ án xương trắng đã kết thúc rồi nhưng bên tổ điều tra đặc biệt này vẫn phải có người ở lại trực.

“Chị Ngô, mọi người đều giống nhau mà, chị cũng không hề thoải mái hơn bọn em bao nhiêu.” Miêu Anh từ chối: “Hay là để hai đứa em trực đi!”

“Không sao đâu.” Ngô Tú Mẫn lại nói: “Ít nhất thì công việc ngày mai của tôi rất nhẹ nhàng, nhưng hai người lại không thể không xã giao với chính phủ! Vụ án xương trắng vừa được phá thì hai người chắc chắn sẽ trở thành người bận rộn nhất.”

“Cho nên, nghe tôi đi, hai người cứ về nghỉ ngơi cho khỏe đi!”

“Đúng, đúng, đúng!” Nhiễm Đào vội vàng nói: “Hay là hai người đi nghỉ ngơi đi! Tối nay, tôi sẽ ở lại với chị Ngô là được!” Hắn ta chuyển hướng sang Ngô Tú Mẫn, háo sắc mà tiến tới bên cạnh Ngô Tú Mẫn, nói: “Hai vị tổ trưởng là một đôi tình nhân, Tiểu Tăng cũng ‘mắc kẹt’ với pháp y Trương rồi. Theo tôi thấy thì hai chúng ta hãy ghép thành một đôi đi! Tối nay hai ta phải...”

“Cậu đi đi, mơ đẹp quá nhỉ!” Ngô Tú Mẫn không đồng ý, thẳng eo một cái đã đẩy văng Nhiễm Đào ra, khiến mọi người đều cười ầm lên.

“Được rồi! Vậy thì chị vất vả rồi!”

Triệu Ngọc suy nghĩ một chút, cho rằng Ngô Tú Mẫn nói có lý, sau ngày hôm nay thì hắn và Miêu Anh sẽ phải xã giao với phía chính phủ, cho nên lập tức buông tài liệu xuống, rời khỏi Cục Cảnh sát với Miêu Anh.



Bên ngoài Cục Cảnh sát, trăng sáng nhô lên cao, sao trời mênh mông.

Triệu Ngọc và Miêu Anh bước chậm trên con đường nhỏ đi về phía khách sạn, hai bên đều là cây dừa mát mẻ đập vào mắt, gió và độ ẩm nhiệt đới trong không khí thổi tới, phất vào mặt làm người ta vô cùng thoải mái.

“Sao... lại đi chậm như vậy? Em không buồn ngủ à?” Triệu Ngọc kéo lấy tay tiểu thư Miêu, cảm thấy cô khác những ngày qua nên dịu giọng hỏi một câu.

“Em không muốn đi nhanh như vậy.” Miêu Anh cảm nhận được nhiệt độ bàn tay Triệu Ngọc, một chút phiền muộn khẽ trào dâng: “Em chỉ sợ sau này sẽ không có nhiều cơ hội để chúng ta cùng nhau phá án thế này nữa thôi!”

“Đừng nói như vậy chứ!” Triệu Ngọc biết nguyên nhân rầu rĩ của Miêu Anh. Cuối cùng thì cô vẫn cảm thấy thương cảm vì mình sắp bị điều đi phòng Đặc Cần.

“Không phải anh đã nói rồi sao?” Triệu Ngọc khuyên giải: “Bên phòng Đặc Cần không chỉ chấp hành nhiệm vụ của đặc công mà còn điều tra nữa, là nghề quen thuộc mà!”

“Chỉ là chuyển từ võ đài trong nước sang phía võ đài thế giới, từ thần thám trong nước biến thành thần thám thế giới mà thôi!”

Thấy cái vẻ nói khoác lác mà không biết ngượng của Triệu Ngọc, trên mặt Miêu Anh vẫn không có chút cảm xúc nào.

“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc khoác tay lên bả vai người đẹp: “Khi nào trở về, anh sẽ xin cha em điều em tới làm việc với anh, hai ta vẫn là thư hùng song sát!”

“Hừ, anh còn không hiểu cha của em à!” Miêu Anh lắc đầu: “Trông thì không có nguyên tắc, nhưng sự thật là vô cùng ngoan cố! Ông ấy không dễ dàng đồng ý như vậy đâu...”

“Khụ!” Triệu Ngọc ôm tiểu thư Miêu vào trong lòng, thề son sắt nói: “Ông ấy không đồng ý thì cứ để ông ấy đứng một bên hóng mát đi!” .

“Chỉ dựa vào bản lĩnh của Triệu đại thần thám thì chẳng bao lâu nữa, anh sẽ giải quyết được những lãnh đạo của phòng Đặc Cần, rồi tự mình mang tiểu thư Miêu tới bên cạnh anh!”

“Ha? Lời nói này... Đúng là ngông cuồng mà!” Miêu Anh chậc lưỡi nhưng có thể thấy là nét đau buồn trên mặt đã tan đi nhiều rồi.

“Anh đâu có ngông cuồng, mà là nói chuyện bằng bản lĩnh!” Triệu Ngọc hôn lên trán tiểu thư Miêu một cái rồi nói tiếp: “Em phải suy nghĩ cho thật kĩ, Triệu Ngọc anh đây đã có lần nào nuốt lời chưa? Anh nói có thể điều em tới thì chắc chắn có thể điều em tới! Chứ nếu không, ông đây còn lâu mới bằng lòng phục vụ bọn họ!”

“Vậy à? Trước đây là ai thề son sắt nói với em.” Miêu Anh xem thường: “Sẽ không liều mạng nữa chứ?”

“Chuyện này...” Triệu Ngọc nhếch miệng cười ngây ngô: “Đây vốn là hai chuyện! Vả lại, anh chỉ là được điều tạm tới phòng Đặc Cần thôi, chỉ để thích nghi thôi, sẽ không bỏ Tổng cục Hình sự bên này đâu!”

“Một khi có vụ án thì chúng ta vẫn có thể sóng vai chiến đấu mà!”

“Được, vậy em tin anh một lần!” Tiểu thư Miêu rúc vào trong ngực Triệu Ngọc, hưng phấn nói: “Em cũng muốn thử xem vụ án chưa giải quyết ở nước ngoài có dễ phá không...”

“Đúng rồi, từ trước đến nay, anh luôn nói chuyện giữ lời.” Triệu Ngọc làm sáng tỏ: “Anh nói chiến đấu ba trăm hiệp thì là ba trăm hiệp, cho tới bây giờ chỉ nhiều chứ không ít hơn đúng không?”

“Anh...” Tiểu thư Miêu lập tức đỏ mặt.

“Nào, nào, nào, tối nay tái chiến...” Nói xong, Triệu Ngọc đã ôm lấy người đẹp mà chạy dọc theo con đường dừa nước dưới ánh trăng...