Bởi vì đội đặc công ngụy trang xuất phát cho nên trên thùng xe chuyên chở có rất nhiều hàng hóa.
Dân cư sinh sống ở địa phận hẻm núi Suya phần lớn đều có cuộc sống nghèo khó, sức sản xuất thấp. Đồ vật bọn họ thích nhất chính là một vài vật dụng như xà bông thơm, mỹ phẩm dưỡng da, bột giặt, còn có một số rượu, thuốc lá, đồ ăn vặt.
Cho nên, đội đặc công vì thu thập tình báo nên đã mang theo xe không ít hàng hóa tương tự.
Nhưng bọn họ vạn vạn không ngờ tới, bên trong đống hàng hóa vậy mà lại xuất hiện một người lạ?
“Lạnh quá... Cóng chết ông rồi! A... Hắt xì...” Đội đặc công bỗng nhiên dừng xe, sau đó vây quanh người đàn ông xa lạ bên trong thùng xe, chỉ nghe thấy tiếng người đàn ông không ngừng hắt xì.
Trong lúc đó, một nhóm đội viên đặc công vươn tay ra sau lưng, đã sớm chuẩn bị rút súng ra.
Nhưng trong thời khắc mấu chốt, vẫn là Bộc Gia Hữu có kiến thức rộng rãi nhận ra được điều gì, lập tức chỉ vào người đàn ông xa lạ và nói: “Không thể nào? Thật sự là nhắc đến Tào Tháo, Tào Tháo đến mà! Đây không phải là... Không phải là người kia sao?”
“Đúng!” Người đàn ông xoa xoa tay gật đầu thừa nhận nói: “Tôi chính là Tào Tháo! À không, tôi chính là Triệu Ngọc! Hắt xì, cóng chết tôi rồi, có đồ gì nóng không? Cốc nước nóng cũng được?”
“Hả!?” Những đội viên khác đều cảm thấy choáng váng, nữ đội viên Cao Nhã chỉ vào Triệu Ngọc mà kinh ngạc nói: “Đây không phải chính là vị thám tử như trâu bò kia à? Tại sao... Tại sao lại xuất hiện ở đây?”
“Ừm à... Nếu tôi nói là cấp trên phái tôi tới.” Triệu Ngọc một mặt bất đắc dĩ nói: “Mọi người tin sao?”
...
Một phút sau, Triệu Ngọc ngồi trong xe ấm áp, trong tay bưng lấy một cốc nước ấm sưởi ấm.
“Điên rồi, thật là điên rồi!” Lúc này, tiếng hét tức giận của đội trưởng Lê Tịnh vang lên trong bộ đàm của đội trưởng Bộc Gia Hữu: “Hỗ trợ cái gì chứ? Đừng nghe anh ta nói hươu nói vượn! Nghe tôi, nhanh chóng trở về đi! Đưa Triệu Ngọc về đây cho tôi! Triệu Ngọc... Từ đầu đến cuối, anh đều là một thằng khốn!!”
“Sếp Lê.” Bộc Gia Hữu khó xử nói: “Nếu như bây giờ trở về, nhiệm vụ lần này sẽ trở thành phí công, nhọc sức! Không thể đợi thêm một ngày nữa đâu, chúng ta không thể trì hoãn được!”
“Sao vậy, anh muốn chống lại mệnh lệnh à?” Lê Tịnh nói không chút khách sáo: “Tôi còn chưa truy xét trách nhiệm của anh đâu đấy! Một người sống sờ sờ đi theo ô tô của các anh hơn ba tiếng đồng hồ, vậy mà một chút phát giác cũng không có, các anh có đúng là đội viên đội đặc công không đấy?”
“Sếp Lê!” Bộc Gia Hữu muốn đền bù lỗi lầm của mình, vội vàng nói: “Vì để không ảnh hưởng đến nhiệm vụ, tôi để anh ta tự về được không? Không được thì phái một đội viên đi theo?”
“Nói đùa cái gì vậy!” Lê Tịnh quát: “Anh có biết tính mạng của tên khốn Triệu Ngọc kia quan trọng như thế nào không hả? Nếu như anh ta xảy ra sơ suất gì, chúng ta căn bản không thể gánh nổi trách nhiệm đâu!”
“Tôi...” Bộc Gia Hữu do dự một chút, lại kiên trì nói: “Chúng tôi có thể cam đoan sự an toàn của anh ta! Nếu không được, thì để anh ta...”
“Im miệng! Thật không ra gì cả!” Lê Tịnh nổi giận: “Anh có thể đảm bảo sự an toàn của Triệu Ngọc, vậy ai có thể cam đoan sự an toàn của anh? Mau nghe theo mệnh lệnh của tôi, thà rằng bỏ lỡ một ngày cũng phải đưa Triệu Ngọc trở về bằng được cho tôi!”
“Này này này...” Lúc này, Triệu Ngọc rốt cuộc cũng không nhịn được nữa, hắn xoay người nói về phía bộ đàm: “Đội trưởng Lê à, trời hanh vật khô, đừng có tức giận tạo hỏa hoạn như thế có được không?”
“Việc này chỉ đơn thuần là hành vi cá nhân của tôi, cô đừng làm khó đội viên đội đặc công người ta có được không?”
“Triệu Ngọc, anh còn có mặt mũi nói chuyện sao, anh là trẻ lên ba à? Anh cho rằng đây là trường phim Hollywood nên muốn thể hiện rõ ràng chủ nghĩa anh hùng của anh à?” Lê Tịnh mắng: “Tôi nói cho anh biết, anh làm thế là đang coi thường kỷ luật, anh cứ chờ bị xử lý đi! Đội trưởng Miêu cũng không giữ nổi anh đâu!”
“Cô thôi đi! Cái gì mà coi thường kỷ luật chứ!” Triệu Ngọc nhấp một hớp nước nóng, ôn hòa nhã nhặn nói: “Thực ra, tôi đã sớm xin phép lãnh đạo rồi, chỉ là hôm nay quá muộn, định ngày mai sẽ nói cho cô biết thôi!”
“Nhưng tôi thực sự không nghĩ tới, bên trong thùng xe lại con mẹ nó lạnh như thế! Không phải nhiệt độ âm đấy chứ? Cóng đến mức tôi không chịu được...”
“Anh, anh còn nói hươu nói vượn, anh xin chỉ thị lãnh đạo nào vậy? Lãnh đạo nào lại đồng ý...” Ai ngờ, Lê Tịnh đang chỉ trích thì một hồi chuông điện thoại truyền từ bên trong bộ đàm ra, hẳn là có người gọi điện thoại cho Lê Tịnh.
Sau đó, bên trong bộ đàm yên lặng mấy chục giây, lúc này mới truyền đến âm thanh của Lê Tịnh một lần nữa. Thế nhưng lần này, giọng điệu của Lê Tịnh rõ ràng không còn nóng nảy như vừa rồi!
“Đội trưởng Bộc.” Lê Tịnh kìm nén lửa giận, nói với Bộc Gia Hữu: “Tôi vừa mới nhận được chỉ thị, cấp trên đồng ý cho Triệu Ngọc tham gia kế hoạch của các anh! Cho nên... Anh nhất định phải bảo vệ sự an toàn của hắn, mau chóng hoàn thành nhiệm vụ!”
“Vâng... Vâng...” Bởi vì tình thế chuyển biến quá nhanh, Bộc Gia Hữu cảm thấy vô cùng bất ngờ, sửng sốt hồi lâu mới gật đầu đồng ý nói: “Được rồi! Cô yên tâm đi sếp Lê, chúng tôi nhất định sẽ không để cô thất vọng đâu!”
“Đúng, không để cho cô thất vọng đâu!” Triệu Ngọc phụ họa một câu.
“Triệu Ngọc, anh chờ đó cho tôi!” Lê Tịnh lập tức bùng nổ, nói với Triệu Ngọc: “Khi trở về, chúng ta sẽ tính toán rõ ràng với nhau! Lần này, tôi sẽ triệt để nhớ kĩ anh đấy!”
“Yên tâm đi!” Triệu Ngọc không thèm nhấc mí mắt lên, cười nói: “Tôi nhất định sẽ sống sót trở về để cô tính sổ với tôi, để cô nhớ càng triệt để hơn!”
“Hừ!” Theo một tiếng hừ lạnh của Lê Tịnh, hai bên ngừng trò chuyện qua bộ đàm.
Lúc này, Bộc Gia Hữu đầu tiên là cau mày nhìn thoáng qua Triệu Ngọc, sau đó búng tay về phía cấp dưới một cái. Đám người lúc này mới hiểu được, đều tự giác lên xe, lái xe xuất phát, tiếp tục chạy về phía hẻm núi Suya...
“Thần thám Triệu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, như sấm bên tai, tôi đã sớm muốn gặp anh để học hỏi rồi!” Sau khi ô tô rời đi, Bộc Gia Hữu ngồi ở vị trí kế bên tài xế, quay đầu vừa nói vừa cười với Triệu Ngọc: “Thật sự không nghĩ tới, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau lại có thể kịch tính như vậy!”
“Hạnh ngộ, hạnh ngộ!” Triệu Ngọc chủ động đưa tay, bắt tay với Bộc Gia Hữu, khách sáo nói: “Nhiệm vụ lần này còn phải làm phiền tới đội trưởng Bộc chiếu cố!'
“Nói thật, không phải là tôi muốn khoe khoang gì đâu, mà là được người ta nhờ vả, đúng là bất đắc dĩ! Không nghĩ tới lại liên lụy đến mọi người phải dừng giữa đường, hy vọng đội trưởng Bộc thông cảm nhiều hơn!”
“Hừ!” Ai ngờ, Bộc Gia Hữu không nói gì, Cao Nhã ngồi bên cạnh lại không nghe nổi nữa, lúc này hừ lạnh một tiếng, tức giận nói: “Nói chuyện cũng thật nhẹ nhàng nhỉ, tôi chưa từng thấy ai da mặt dày như vậy đâu!”
“Cảm ơn đã khích lệ, cảm ơn đã khích lệ!” Triệu Ngọc mặt không đổi sắc nói tiếng cảm ơn, sau đó tà mị mà nhìn Cao Nhã nói: “Nếu như sớm biết trong xe còn có người đẹp thì tôi làm gì phải chịu đông lạnh bên trong thùng xe chứ?”
“Ôi chao.” Triệu Ngọc vặn vẹo uốn éo bờ mông, cố ý xích lại gần một chút, nhàn nhã tự đắc mà thở dài: “Vị trí này cũng không tệ đâu!”
“Anh!” Cao Nhã bĩu môi mắng: “Tại sao anh không bị chết cóng luôn đi!”
“Tiểu Cao!” Bộc Gia Hữu trách Cao Nhã, vừa cười vừa nói với Triệu Ngọc: “Thần thám Triệu đừng tự trách, có thể cùng Triệu Ngọc danh tiếng lẫy lừng đi làm nhiệm vụ, đúng là cầu còn không được. Tôi còn hy vọng có thể học hỏi thần thám Triệu một vài điều đấy!”
“Ha ha, là học hỏi lẫn nhau, học hỏi lẫn nhau!” Triệu Ngọc chắp tay ôm quyền.
“Hừ!”
Nhưng Cao Nhã lại càng thêm không vui, hừ lạnh một tiếng, quay mặt đi, không thèm để ý đến Triệu Ngọc nữa...