Một ngày sau, bên trong bệnh viện Quốc Lập tại thủ đô Tashenbian của Talstein.
Bệnh viện Quốc Lập là bệnh viện tốt nhất cả Talstein này, khi đám người Triệu Ngọc trở lại từ hẻm núi Suya, họ liền trực tiếp được chuyên cơ đưa đến nơi này, tiến hành điều trị y tế cần thiết.
Ở đây, Quan Anh, Cao Nhã, Ngô Đế Thu, Dương Phong, còn có vài thành viên của đội thăm dò bị thương nghiêm trọng nữa, tất cả đều được tiến hành phẫu thuật, hoàn toàn thoát ly nguy hiểm.
Triệu Ngọc đương nhiên không cần phẫu thuật, chỉ trải qua vài cuộc kiểm tra đơn giản mà thôi, nhưng vẫn phải phòng ngừa lỡ như, nên hắn phải nằm viện để quan sát.
Điều khiến Triệu Ngọc vui sướng chính là khi bọn họ vừa mới tới bệnh viện thì bạn gái Miêu Anh và Sở trưởng Tiêu Quốc Phượng, còn có vài vị đồng sự và lãnh đạo ở Tổng cục Hình sự đã ở trong bệnh viện chờ đợi mình!
Khi Sở trưởng Tiêu gặp được người chồng Chử Bằng bị mất tích đã lâu, sự kích động của bà ấy tự nhiên khó có thể tả...
Thế nhưng, sau khi Triệu Ngọc thấy được Miêu Anh thân ái thì lại nửa vui nửa buồn.
Bởi vì, nhìn thấy bạn gái đến đón đương nhiên sung sướng; thế nhưng, hễ tưởng tượng đến mình phải cố sức giải thích với cô chuyện mình liều mạng, hắn lại không khỏi thấy đau đầu.
Quả nhiên, vừa thấy mặt, tiểu thư Miêu vẫn như mọi khi, mắng chửi Triệu Ngọc xối xả.
Nhưng mà, nói thế nào đi nữa, cũng thật sự là khó trách tại sao tiểu thư Miêu người ta lại giận dữ.
Hãy xem lại quá trình liều mạng của Triệu Ngọc sau khi đi vào Talstein đi, gặp phải phần tử khủng bố tập kích và đại chiến ở thôn núi thì chưa nói làm gì, ít nhất chuyện đó đều là ngoài ý muốn, hắn thuộc loại bất đắc dĩ bị cuốn vào.
Nhưng mà những chuyện như chủ động truy kích Sail đang chạy trốn, sử dụng ô tô truy đuổi, vật lộn với súng máy hạng nặng, còn chủ động tiến vào hẻm núi Suya giải cứu con tin, kia đều là hành động tự chủ của Triệu Ngọc!
Đó không phải liều mạng thì là cái gì chứ?
Không bị mắng mới là lạ!
Đương nhiên, đánh là hôn mắng là yêu, Triệu Ngọc sắp thành thói quen rồi.
Hơn nữa, Triệu Ngọc cũng đủ thông minh, cuối cùng vẫn viện cớ rằng hai tai mình không quá thính mà miễn cưỡng qua loa lấy lệ...
Tuy nhiên, Triệu Ngọc thật đúng là không phải nói hươu nói vượn, từ lần súng máy hạng nặng bắn ngay bên tai mình, lỗ tai hắn cứ thường thường bị ù lên, có lúc còn nghiêm trọng đến mức làm ảnh hưởng đến thính lực của mình nữa.
Bác sĩ của bệnh viện Quốc Lập đã kiểm tra kĩ lại cho hắn, cũng xác nhận điểm này, cần Triệu Ngọc chú ý nhiều hơn trong tương lai, nếu lâu dài mà vẫn không lành thì thậm chí còn phải tiến hành phẫu thuật trị liệu.
Chính vì nguyên nhân như thế, Miêu Anh mới không níu lấy Triệu Ngọc không chịu buông tha.
Lại bởi vì thân phận của Triệu Ngọc khác biệt nên rất nhiều chuyện mà hắn trải qua đều là cơ mật của phòng Đặc Cần, cho nên có nhiều chi tiết không thể lộ ra cho Miêu Anh biết.
Chỉ có thể nói với cô một chút về vụ án đội thăm dò mất tích một cách đơn giản mà thôi.
Nhưng mà, về chân tướng vụ án đội thăm dò bị mất tích thì đúng là khá ngạc nhiên. Hơn nữa, khi Miêu Anh biết được Triệu Ngọc thông qua mấy lỗ nhỏ trên mặt đất, cuối cùng hoài nghi đến khinh khí cầu, vẻ mặt không khỏi lại thay đổi sắc mặt, tán thưởng Triệu Ngọc rất nhiều, giống như “băng hỏa lưỡng trọng thiên*” vậy...
* Băng hỏa lưỡng trọng thiên: nghĩa bóng là hai sự việc tương phản hoàn toàn lại hòa chung với nhau.
...
Tám giờ tối, trong phòng bệnh của Triệu Ngọc.
Tuy rằng không thể tắm rửa, nhưng chà lau thân thể một chút vẫn là cần thiết, sau trận đại chiến ở Vaqueria, trên người Triệu Ngọc sắp nồng nặc mùi khó ngửi rồi.
Hơn nữa, bạn gái không ngại xa xôi ngàn dặm đến đây ngủ cùng, dù thế nào cũng phải sạch sẽ một chút...
“A...”
Đối mặt gương trong toilet, Triệu Ngọc mở lớn miệng, nghiêm túc quan sát lợi của mình.
Chiếc răng nhân tạo đã mọc hơn một nửa so với trước đó, nếu cứ tiếp tục với tốc độ này thì chỉ cần vài ngày nữa là răng nanh sẽ khôi phục như lúc ban đầu.
Hì hì... Triệu Ngọc cười ngây ngô một hồi, may mà hệ thống còn có một đạo cụ thần kỳ như vậy, bằng không, không có cái răng này thì khẳng định hắn cực kỳ không được tự nhiên, ăn cơm cũng không thấy ngon nhỉ?
Trong tương lai, nếu có một máy chữa bệnh, có thể chữa được cái tai của mình, hoặc là bệnh tật khác thì đúng là tuyệt không thể tả, về sau ngay cả sinh bệnh cũng không sợ, ha ha...
Nhìn răng xong, hắn lại xem xét hệ thống trong đầu một chút.
So với suy đoán của hắn thì không khác biệt gì nhiều, sau khi quẻ biến dị Càn Khôn kết thúc, công năng gieo quẻ của hệ thống sẽ bị cooldown bốn mươi ngày mới khôi phục được.
Bốn mươi ngày cơ à...
Chậc chậc...
Triệu Ngọc không nhịn được chậc lưỡi, chỉ bằng bốn mươi ngày này là có thể thấy được quẻ biến dị Càn Khôn kia rốt cuộc khủng bố đến thế nào rồi đúng không?
Trước đó, hắn còn có một chút thờ ơ, nhưng bây giờ nghĩ lại, cuối cùng mới cảm giác được chuyện mình có thể sống sót thật sự là một kỳ tích!
Nếu không phải ở thời điểm cuối cùng, Kỳ Ngộ bỗng nhiên kết thúc, khiến mình chiếm được nhiều đạo cụ màu đỏ trâu bò như vậy thì chỉ sợ trận đại chiến ở thôn núi Vaqueria kia chính là buổi biểu diễn cuối cùng của mình rồi!
Cho dù tới bây giờ, hắn vẫn không nhịn được hơi hoảng hốt, thậm chí còn không nghĩ ra rốt cuộc mình đã làm thế nào mà chỉ bằng sức lực của bản thân mình đánh lui trên trăm kẻ địch, nghe có vẻ cực kỳ huyền ảo...
Ừm...
Không sao...
Triệu Ngọc lại nhìn cột điểm tích lũy của mình, bởi vì thay đổi cách kiếm điểm tích lũy nên tuy rằng trong bốn mươi ngày không thể gieo quẻ, nhưng không ảnh hưởng đến số điểm tích lũy mà mình đạt được.
Sau khi trải qua trận đại chiến lần trước, ngoài số điểm cần tiêu ra, trên cột điểm tích lũy của Triệu Ngọc vẫn còn lại 13720 điểm.
Số điểm tích lũy này tuy rằng cách mục tiêu một trăm nghìn khá xa, nhưng vẫn coi như không ít, nếu lấy để cường hóa đạo cụ bình thường thì vẫn đủ dùng.
Khi Triệu Ngọc đi từ trong phòng tắm ra, chuẩn bị mập mờ với tiểu thư Miêu thì bỗng nhiên phát hiện người trong phòng bệnh đã biến thành người khác.
Không thấy Miêu Anh đâu, chỉ có đội trưởng Bộc Gia Hữu, còn có sếp lớn Lê Tịnh nữa.
Ừm...
Triệu Ngọc chỉ liếc một cái liền hiểu được tại sao hai người bọn họ lại đến đây. Bởi vì sau khi trở về Talstein, Triệu Ngọc chưa báo cáo lại chi tiết, còn có rất nhiều vấn đề mà phòng Đặc Cần cần hiểu biết.
“Thế nào, thần thám Triệu Ngọc...” Lê Tịnh mặc một chiếc áo lông màu trắng, trông càng thêm thành thục ổn trọng hơn trước kia: “Chúc mừng anh, hoàn thành một nhiệm vụ gian khổ rồi!
“Tôi không biết nên hình dung biểu hiện của anh như thế nào nữa...”
“Đừng khen ngợi tôi quá, thật ra, tôi chỉ là đi phá án thôi!” Sau khi “khiêm tốn” mà trả lời, Triệu Ngọc nhanh chóng dùng khăn tắm quấn lại chỗ riêng tư.
“Anh hiểu lầm ý của tôi rồi, ý tôi là tại sao anh đi đến đâu là chỗ đó lại xảy ra chuyện lớn thế?” Lê Tịnh nửa đùa mà nói: “Thật không biết là anh lựa chọn một nhiệm vụ gian khổ? Hay là bởi vì anh nên nhiệm vụ mới trở nên gian khổ như thế?”
“Oa... Lời này của cô... có trình độ thật đấy!” Triệu Ngọc giơ ngón tay cái lên: “Có thể là tôi ra ngoài không xem hoàng lịch chăng?”
Triệu Ngọc nói xong câu này, ba người mới đồng thời không nhịn được cười, đều nhìn nhau mà bật cười.
“Đúng rồi, được sự giúp đỡ của ngài Shea.” Bộc Gia Hữu nhanh chóng nói cho Triệu Ngọc một tin tức mới nhất: “Nên chúng ta đã tìm được Đường Long rồi, cậu ta xác thực bị quân đội Kashmir Vaqueria bắt làm tù binh. Bây giờ, Đường Long đang trên đường về Yilmaz! Yên tâm, tôi đã nói chuyện với Đường Long rồi, tất cả đều tốt cả!”
“Ừm, vậy thì tốt quá!” Triệu Ngọc gật đầu, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.
“Triệu Ngọc, tôi đã không chờ kịp rồi!” Giây tiếp theo, Lê Tịnh mở một chiếc bút ghi âm ra, nói với Triệu Ngọc: “Tôi thật sự rất muốn biết ở trong thôn núi đó, anh đã lấy một địch trăm như thế nào!?”