“Bọn em đã học hỏi rất nhiều chuyên gia về phương diện tìm kiếm.” Miêu Anh tiếp tục giải thích với Triệu Ngọc: “Bọn họ đã đưa ra rất nhiều phương pháp kiểm tra tiên tiến nhất trên thế giới hiện nay, sử dụng công nghệ vệ tinh và kỹ thuật viễn thám để phát hiện các khu vực phù hợp để chôn cất.”
“Sau đó sử dụng radar xung điện tử hoặc là các phương tiện khác để xác định lớp đất, tiến hành lục soát mặt đất.” Miêu Anh giới thiệu: “Căn cứ vào lời chuyên gia nói, kết hợp với đặc điểm khí hậu của tỉnh Tây Giang, nếu xác chết được chôn trong đất mềm thì lớp đất ấy chắc chắn sẽ lắng xuống sau một thời gian nhất định!”
“Cho nên, khi tiến hành lục soát mặt đất, bọn em sẽ chú ý thăm dò những địa thế trũng, hoặc là nơi có đặc thù rõ ràng.”
“Vậy thì...” Triệu Ngọc hỏi: “Cảnh khuyển thì sao? Không phải có một loại cảnh khuyển có thể tìm kiếm được hài cốt sao?”
“Không được!” Miêu Anh phủ định: “Thời gian quá dài, chó tìm hài cốt đã không phát huy được tác dụng nữa rồi!”
“Vậy...” Triệu Ngọc lại nói: “Chẳng phải trên hài cốt có một loại chất hóa học đặc biệt sao? Có thể để cảnh khuyển ngửi không? Sau đó căn cứ vào loại mùi này để đi tìm?”
“Bọn em đã nghĩ đến biện pháp này rồi.” Miêu Anh lại nói: “Bọn em đã liên lạc với bộ ngành liên quan, bọn họ đã thử để cảnh khuyển tìm kiếm mùi đặc biệt kia.”
“Nhưng mà.” Miêu Anh lo lắng nói: “Người phụ trách về cảnh khuyển nói cho bọn em biết, cảnh khuyển có một loại cảm giác bài xích bẩm sinh đối với loại mùi đặc biệt kia.”
“Cho nên, muốn cảnh khuyển có tác dụng thì chỉ sợ tỷ lệ không lớn...”
Ồ...
Triệu Ngọc gật đầu, nhưng chợt nhớ ra trong số đạo cụ của mình, có một đạo cụ gọi là thiết bị tìm kiếm tàng hình.
Loại đạo cụ này cùng loại với mũi của chó, có thể thông qua phân biệt các mùi mà tìm kiếm mục tiêu, thậm chí còn nhạy cảm hơn cả mũi chó!
Vậy thì... Nếu như lợi dụng đạo cụ này, liệu mình có thể thông qua mùi của thuốc hóa học kia rồi tự mình tìm ra hài cốt hay không?
“Vì để phối hợp với công việc của bọn em, cảnh sát tỉnh Tây Giang đã dốc hết toàn lực! Bọn họ gần như phải huy động toàn bộ cảnh lực để giúp đỡ bọn em tìm kiếm hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ!” Miêu Anh chỉ vào các nhân viên cảnh sát đang tiến hành công việc tìm kiếm, nói: “Thật sự hy vọng có thể tìm ra nhanh một chút!”
“Sếp à, đây là thời điểm lần đầu tiên tôi tới Bắc Thương để tìm kiếm hài cốt!” Thôi Lệ Châu đưa một xấp tư liệu cho Triệu Ngọc: “Chúng ta nhất định phải cân nhắc một vấn đề, mặc dù Ngụy Kỳ Kỳ mất tích tại Bắc Thương, nhưng mà... chưa chắc Vân Đóa Nhi đã chôn cô ấy trong khu vực Bắc Thương đâu!”
“Phải biết là Vân Đóa Nhi có ô tô, trong một ngày sau khi bắt cóc, bà ta có thể chạy ra xa mấy trăm cây số.” Thôi Lệ Châu lo lắng nói: “Cho nên, việc tìm kiếm hài cốt còn khó hơn bất cứ vụ án nào mà chúng ta đã phá trước kia, đầy rẫy nhân tố không xác định!”
“Ừm...” Triệu Ngọc yên lặng lắc đầu, hắn đương nhiên hiểu rõ đạo lý này hơn ai khác.
Năm đó, khi điều tra vụ án thi thể nữ không đầu và vụ án ác ma, mặc dù cũng xảy ra quá lâu, nhưng ít ra thì vẫn phát hiện được hài cốt trước, tất cả cuộc điều tra của bọn họ đều có thể triển khai xung quanh hài cốt.
Nhưng tình huống bây giờ lại hoàn toàn ngược lại, bọn họ chỉ có mười một cuốn băng video giết người, nhưng lại không biết được rốt cuộc hài cốt bị hung thủ giấu ở đâu?
Kiểu tìm kiếm này đúng là mò kim đáy biển!
“Em đã thông báo với chị Ngô rồi.” Miêu Anh nói: “Mặc dù Vân Đóa Nhi không chịu mở miệng, nhưng mà chúng ta có thể bắt tay điều tra từ Lý Phi Phàm, bảo ông ta cẩn thận nhớ lại quỹ tích sinh hoạt cụ thể của Vân Đóa Nhi vào thời điểm Ngụy Kỳ Kỳ mất tích.”
“Em cảm thấy.” Miêu Anh phỏng đoán nói: “Nếu như giết Ngụy Kỳ Kỳ là suy nghĩ bộc phát, là lần đầu tiên giết người, vậy thì chắc Vân Đóa Nhi sẽ không di chuyển người đến nơi quá xa đâu!”
“Chỉ mong là vậy! Có điều...” Thôi Lệ Châu cuối cùng cũng báo cáo một tin tức tốt với Triệu Ngọc: “Khi tôi tới đây ngày đầu tiên đã chứng thực với bộ dân chính rồi, trong quá trình bọn họ xây dựng thành phố, cho dù đào được bất cứ di cốt vô chủ nào cũng sẽ lập hồ sơ xử lý!”
“Từ năm 2010 trở đi, cho dù là di cốt được khai quật ở đâu, chỉ cần là không có người nhận thì đều sẽ được thống nhất an táng trong khu mộ trên núi Đông Lĩnh của thành phố Bắc Thương.”
“Chúng tôi đã sớm phái người đi thăm dò, trước mắt vẫn chưa phát hiện ra thông tin nào tương ứng với Ngụy Kỳ Kỳ.”
“Có điều, trình tự này chỉ thích hợp với bộ di cốt hoàn chỉnh, nếu như là rải rác thì sẽ không được giữ lại xử lý...”
“Ừm...” Nhận được tin tức này, trong lòng Triệu Ngọc thoáng bình tĩnh một chút, dù sao thì hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ vốn hoàn chỉnh, nếu quả thật bị người khác đào ra thì hẳn đã sớm tìm được trong kho dữ liệu của người mất tích rồi.
Cho nên, có khả năng rất lớn là hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ vẫn chưa bị đào ra.
“Có điều, hài cốt là chết, người là sống!” Triệu Ngọc lại nói: “Liên quan tới người bị hại Ngụy Kỳ Kỳ, chúng ta không thể dựa vào tư duy theo quán tính để suy luận được, mặc dù cùng là người bị hại trong vụ án video giết người, nhưng nguyên nhân bị hại của cô ấy rất có thể không giống với những người bị hại khác!”
“Cho nên.” Triệu Ngọc nói với Miêu Anh: “Chúng ta còn phải điều tra những người quen thuộc với Ngụy Kỳ Kỳ khi còn sống một lần nữa, xem liệu còn có thể tìm được đầu mối mới nào trên người những người này hay không?”
“Hiểu rồi!” Miêu Anh gật đầu đồng ý: “Em đi làm ngay!”
Khi Miêu Anh gọi điện thoại để sắp xếp điều tra, Triệu Ngọc xem qua tư liệu mà Thôi Lệ Châu đưa cho mình một lượt.
Vì để có thể tìm được hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ, cảnh sát ở Tây Giang đúng thật là đã bỏ ra cường độ làm việc không nhỏ, gần như là đã dốc hết khả năng, thái độ tích cực làm việc của bọn họ khiến Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng khâm phục.
Có điều, người cũng dốc hết khả năng còn có Thôi Lệ Châu nữa.
Lúc đầu, Thôi Lệ Châu vốn dĩ sẽ ở lại thủ đô, chuẩn bị công việc thẩm vấn Vân Đóa Nhi, nhưng sau khi lo liệu hoàn tất, cô ta vẫn đi xa ngàn dặm, cùng Miêu Anh quay về Bắc Thương, tiếp tục tìm kiếm hài cốt của Ngụy Kỳ Kỳ.
“Sếp à.” Lúc này, Thôi Lệ Châu đưa một bản đồ điện tử cho Triệu Ngọc: “Anh xem tấm bản đồ này đi, những khu vực bị đường kẻ màu đỏ khoanh lại là trọng điểm mà chúng ta cần điều tra.”
“Những nơi được đánh dấu màu xanh thì là những khu vực đã được lục soát rồi.”
“Anh xem đi, chúng ta có cần thay đổi gì không?”
“Ừm...” Triệu Ngọc gật đầu, bắt đầu xem xét bản đồ.
“Ài...” Thôi Lệ Châu thở dài thườn thượt một hơi, nói: “Các chuyên gia nói, muốn lục soát hết những khu vực này cần thời gian ròng rã một năm đó!”
“Còn nữa, một khi xuất hiện sai sót gì, chỉ sợ vĩnh viễn cũng không thể tìm thấy được! Anh nói xem.” Thôi Lệ Châu nắm chặt nắm đấm nói: “Chúng ta biết rất rõ rằng Vân Đóa Nhi chính là hung thủ giết người, bà ta biết hài cốt được chôn ở nơi nào, nhưng vì sao, chúng ta lại không dùng biện pháp ép bà ta nói ra chứ?”
“Rốt cuộc pháp luật đang bảo vệ ai vậy?”
“Tiểu Thôi à.” Triệu Ngọc khuyên nhủ: “Đừng nóng vội! Oan oan tương báo... À không, lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt! Không phải không báo thù được, chỉ là thời điểm chưa tới mà thôi!”
“Yên tâm đi, người xấu làm chuyện xấu, nhất định phải trả một cái giá rất lớn! Mà tôi, chính vì muốn bọn chúng trả giá đắt nên mới phải làm như vậy!”
“Ài! Tôi thật sự hoài niệm dáng vẻ giả thần giả quỷ của anh hồi điều tra vụ án quan tài treo quá, nhưng hiện giờ anh lại biến thành người tốt thế này, tôi thực sự không thích ứng được!” Thôi Lệ Châu cắn môi một cái, bỗng nhiên trừng to mắt nói: “Hay là... Vì phá án, vì chính nghĩa, hai anh em chúng ta lại mạn phép một chút?”