“Tôi không phải là kẻ thứ ba chèo lên, cũng không phải là bên thứ ba gì hết.” Vân Đóa Nhi ngồi trên ghế thẩm vấn, nói với vẻ mặt suy sụp: “Là Lý Phi Phàm chia tay với bạn gái của ông ta trước, còn tôi thì trùng hợp xuất hiện vào lúc ông ta vừa mới thất tình thôi.”
“Tôi ngưỡng mộ tài hoa của ông ta, ông ta cũng thích tính cách của tôi, chúng tôi chỉ gặp nhau và yêu nhau, chỉ đơn giản như thế chứ không có suy nghĩ linh tinh gì...”
“Lý Phi Phàm từng nói, ông ta thích tôi là vì thích tính cách sáng sủa hoạt bát, xinh đẹp hào phóng của tôi, hai từ trông thì có vẻ vô cùng nông cạn này chính là chấp niệm mãi không thay đổi trong lòng của ông ta, cũng trở thành nguyên nhân vì sao tôi gây ra tội ác sau này...”
“Lúc đầu, tôi cảm thấy tất cả mọi chuyện vô cùng hoàn mỹ, nhưng sau khi kết hôn, tôi mới phát hiện thứ gì càng có vẻ hoàn mỹ thì sẽ càng thảm thiết sau khi vẻ hoàn mỹ ấy tan nát...”
“Lý Phi Phàm không hy vọng tôi tiếp tục lộ mặt đóng phim, tước đoạt quyền lợi tiếp tục làm minh tinh của tôi; tôi thì bắt đầu hoài nghi ông ta đã thích người phụ nữ khác; đồng thời, tôi cũng rất sợ phải nghe có người nói tôi là kẻ thứ ba...”
“Thế là mới kết hôn không bao lâu, tính cách sáng sủa hoạt bát hoàn toàn biến mất khỏi con người tôi. Lời này không phải do tôi nói, mà là chính mồm Lý Phi Phàm nói.”
“Lời nói của ông ta khiến tôi vô cùng đau đớn! Điều khiến tôi bế tắc hơn nữa là tôi càng ngày càng cách xa vẻ sáng sủa hoạt bát ngày xưa hơn...”
“Dần dần, trái tim của tôi cứ như bị đè nén bởi một tảng đá nặng nề vậy, cho dù tôi đi tới đâu, điều tiết như thế nào, tảng đá đó vẫn đè đến mức khiến tôi không thở nổi...”
“Lúc ấy, Lý Phi Phàm nhận ra vấn đề của tôi, ông ta lại còn tìm bác sĩ tâm lý khuyên nhủ tôi cho có lệ, nhưng mà... Tôi có thể nhận ra ông ta đã không cần tôi nữa, ông ta còn bận tìm kiếm thứ gọi là hoạt bát rộng rãi, xinh đẹp hào phóng dưới ánh đèn rực rỡ...”
“Tôi không chịu nổi nữa... Tôi thậm chí từng nghĩ tới việc tự sát, nghĩ tới cái chết...” Vân Đóa Nhi kích động nắm chặt quả đấm, khóe mắt không ngừng co rút, có vẻ thần kinh mà nói: “Nhưng mà sau khi tôi giết chết Ngụy Kỳ Kỳ, tôi lại bỗng nhiên sinh ra một khoái cảm kỳ diệu, cảm giác đó cứ như tôi đã tự tay giết chết bản thân mình vậy! Tôi không cần phải chịu đựng nỗi đau khổ đó nữa...”
“Trương Vân!” Thấy Vân Đóa Nhi dần mất khống chế, Ngô Tú Mẫn lập tức cắt ngang suy nghĩ của bà ta, hỏi: “Bây giờ, bà hãy kể cho chúng tôi nghe quá trình bà giết hại Ngụy Kỳ Kỳ...”
“Ngụy Kỳ Kỳ... Ngụy Kỳ Kỳ...” Vân Đóa Nhi cố sức nhớ lại, nói: “Ngụy Kỳ Kỳ là một ca sĩ, có một lần, tôi với Lý Phi Phàm tham gia một hoạt động chúc mừng, thấy màn trình diễn của cô ta...”
“Tuy cô ta là ca sĩ, nhưng biểu hiện trên sân khấu lại vô cùng hưng phấn, Lý Phi Phàm xem rất nghiêm túc, từ trong mắt ông ta, tôi lại thấy ánh mắt mà ông ta nhìn tôi năm đó!”
“Tôi rất sợ, tôi sợ ông ta sẽ coi Ngụy Kỳ Kỳ như tôi trước kia, tôi sợ ông ta không phân biệt được... Không phân biệt được ai mới là vợ của ông ta...”
“Tôi... Tôi làm sao vậy?” Đột nhiên, Vân Đóa Nhi nhìn hai tay của mình, không quá xác định mà nói: “Sao tôi... sao tôi đột nhiên không nhớ gì cả?”
“Ngày hôm đó, hình như còn xảy ra chuyện gì khác nữa... Cũng có lẽ... Ngày hôm sau nữa... Tôi... Ừm...” Vân Đóa Nhi đau khổ nhéo nhéo trán, khó khăn nói: “Tôi... tôi từ trong phòng vệ sinh hoặc là phòng thay quần áo đi ra, nghe thấy Ngụy Kỳ Kỳ đang nói xấu tôi...”
“Đúng! Chắc chắn là phòng thay quần áo!” Vân Đóa Nhi thở hổn hển nói: “Tôi là khách quý của bữa tiệc tối hôm đó, cũng có lên đài, hẳn là tôi ở trong phòng thay đồ, nghe thấy Ngụy Kỳ Kỳ bàn tán sau lưng tôi, nói tôi là kẻ thứ ba, nói mặt tôi dày...”
“Bên cạnh còn có người khuyên cô ta, bảo cô ta chủ động tiếp cận Lý Phi Phàm, nói không chừng cũng có cơ hội leo lên, sau này cũng có thể làm một siêu sao...”
“Sau đó... Sau đó, tôi vô cùng tức giận! Tôi quyết định, tôi không thể để cho cô ta thực hiện được âm mưu quỷ kế của mình, tôi phải dùng hai tay của tôi bảo vệ những thứ thuộc về tôi...”
“Giống như... giống như nữ sát thủ mà tôi từng diễn trước kia vậy, tôi phải chủ động tấn công, tôi phải dùng hành động của mình để níu kéo những thứ tôi quý trọng... Tôi phải... Tôi phải...” Nói đến đây, vẻ ác độc bỗng dưng lộ ra trong mắt Vân Đóa Nhi, bà ta hung tợn nói: “Tôi muốn… giết cô ta!”
“Ôi trời ơi...” Nhìn hiện trường trực tiếp trong video clip, Thôi Lệ Châu hít một ngụm khí lạnh: “Chẳng lẽ lý do giết người của bà ta chỉ có vậy thôi sao? Chuyện này thật là... khiến người ta không thể chấp nhận nổi...”
“Tổ trưởng.” Miêu Anh đề nghị: “Em thấy Vân Đóa Nhi sắp không khống chế được cảm xúc, chúng ta còn cần bà ta chỉ ra và xác nhận địa điểm chôn thi thể, có cần... bảo Ngô Tú Mẫn ngừng thẩm vấn bây giờ không?”
“Ừm...”
Ai ngờ, trong lúc Triệu Ngọc do dự, Vân Đóa Nhi trong phòng thẩm vấn đã tiến vào trạng thái vong ngã, bắt đầu miêu tả quá trình lúc bà ta giết người:
“Vì không khiến mình bại lộ, tôi kiên nhẫn quan sát cô ta rất nhiều ngày, điều tra rõ tất cả mọi quy luật sinh hoạt của cô ta, xác định thời cơ ra tay...”
“Sau đó, tôi còn chuẩn bị rất nhiều thứ, ví dụ như thuốc mê, ví dụ như dây thừng, dao găm, ô tô, còn có địa điểm giết người cuối cùng nữa...
“Nếu tôi nhớ không lầm thì lúc ấy, tôi có nhận thức rất rõ ràng về việc tôi muốn làm là gì! Bởi vậy, mấy ngày hôm đó, tôi cực kỳ bất thường, tôi thuyết phục chính mình, thậm chí còn đặc biệt đi hỏi Lý Phi Phàm...”
“Tôi hỏi ông ta, cô gái ca hát trong tiệc tối đó có sáng sủa hoạt bát không? Có phải là loại hình mà ông ta thích nhất hay không?” Vân Đóa Nhi lắc đầu nói: “Nhưng Lý Phi Phàm chỉ nói với tôi một câu, ông ta khuyên tôi đến gặp bác sĩ tâm lý để khám lần nữa!”
“Câu nói đó của ông ta làm tôi bị tổn thương, tôi có thể nhận ra, chắc chắn ông ta muốn nói thích! Lúc ông ta nhìn Ngụy Kỳ Kỳ, tia sáng trong ánh mắt khác với lúc nhìn những người khác...”
“Vì thế, thái độ của ông ta đã thúc đẩy tôi hạ quyết tâm, cuối cùng tôi cũng ra tay!”
“Tôi chuốc thuốc mê Ngụy Kỳ Kỳ trong phòng vệ sinh của quán bar mà cô ta làm việc, sau đó cõng cô ta lên ô tô của tôi...”
“Lúc ấy, ô tô của tôi vẫn còn là một chiếc KIA kiểu cũ, mà những năm đó chưa có nhiều máy quay phim như bây giờ...”
“Tôi vốn tưởng rằng tôi đã lập kế hoạch xong hết mọi chuyện, nhưng vẫn vì lần đầu tiên không có kinh nghiệm nên đã để xảy ra chuyện ngoài ý muốn...”
“Tôi dựa theo bản hướng dẫn pha thuốc mê để khiến Ngụy Kỳ Kỳ bị hôn mê, nhưng trên thực tế, xe vừa bắt đầu chạy thì cô ta đã tỉnh lại rồi!”
“Hơn nữa, tôi còn dùng dây thừng trói cô ta theo cách đóng phim lúc trước, nhưng mà loại nút buộc này chỉ trông đẹp chứ không có tác dụng gì, bị Ngụy Kỳ Kỳ thoát được!”
“Tôi lái ô tô vào cánh rừng gần sông Thái Bình, vừa mới mở cốp xe sau ra thì Ngụy Kỳ Kỳ đột ngột nhảy ra, đẩy tôi ngã xuống đất!”
“Sau đó, chúng tôi xảy ra tranh chấp kịch liệt, cô ta còn nhân cơ hội cắn tôi... Cắn trúng chỗ... Ừm...” Vân Đóa Nhi tìm kiếm một phen, chỉ vào chỗ nào đó trên bả vai của mình và nói: “Cắn trúng chỗ này...
“Lúc ấy, tôi vô cùng sợ hãi! Nếu Ngụy Kỳ Kỳ chạy thoát thì tôi tiêu đời, tuy lúc ấy tôi có đội một cái mặt nạ, nhưng loại này mặt nạ dùng trong vũ hội giấu mặt này vốn không che chắn được gì, tôi đoán, Ngụy Kỳ Kỳ vừa đánh nhau với tôi thì đã biết tôi là ai rồi!”
“Tôi tuyệt đối, tuyệt đối không thể để cho cô ta chạy thoát, cho nên đã hung hăng đánh cô ta, đầu tiên là đánh cô ta ngã xuống đất, sau đó quơ lấy tảng đá gần đó mà đánh trúng đầu cô ta, khiến cô ta bị ngất xỉu...”
“Sau đó, tôi lại cột kĩ cô ta bằng dây thừng, hộc... hộc...” Vân Đóa Nhi thở hổn hển nói: “Vốn dĩ, trong kế hoạch ban đầu thì tôi không định sử dụng máy quay phim!”
“Nhưng không biết vì sao, lúc tôi nhìn thấy Ngụy Kỳ Kỳ bị tôi trói ngã trên mặt đất, một loại dục vọng nào đó bỗng nhiên dâng lên trong tôi, cho nên... tôi lấy máy quay phim ra, ghi lại quá trình giết chết cô ta...”