“Về tháp canh trong clip, sau này lúc xem lại video, tôi mới phát hiện ra...” Sau khi Vân Đóa Nhi khai báo toàn bộ quá trình sát hại Ngụy Kỳ Kỳ, bà ta lại tiếp tục nói: “Thật ra lúc nghiên cứu địa hình, tôi cũng có nhìn thấy cái tháp canh đó rồi.”
“Nhưng mà lúc ấy, tôi chưa nghĩ tới chuyện quay lại cảnh giết người!”
“Hơn nữa, tôi cho rằng, trời đã tối như vậy, tháp canh lại xa như thế, chắc nó sẽ không lọt vào trong ống kính được!”
“Cho nên, vì có cái tháp canh đó, tôi mới biết các người không nói dối, các người thật sự tìm được thi thể của Ngụy Kỳ Kỳ...
“Tôi vốn dĩ...” Vân Đóa Nhi nuốt nước miếng, chậm rãi nói: “… còn tưởng rằng đã lâu như vậy rồi, cho dù các người có tìm được thi thể thì cũng đâu thể làm được gì chứ?”
“Nhưng mà... Hy vọng của tôi vẫn bị dập tắt!”
Nghe đến đây, Ngô Tú Mẫn lập tức kể lại cho bà ta nguyên nhân vì sao ADN của Vân Đóa Nhi lại bị giữ lại trong răng nanh của Ngụy Kỳ Kỳ.
“À...”
Sau khi nghe xong, cả người Vân Đóa Nhi bấy lực mà thõng xuống, tuy mặt lộ vẻ suy sút, ánh mắt mờ mịt, nhưng rõ ràng đã bình tĩnh hơn lúc nãy rất nhiều.
Nghỉ ngơi một hồi, bà ta tiếp tục nói: “Thật ra thì sau khi làm mất băng ghi hình, tôi đã từng định di chuyển thi thể của Ngụy Kỳ Kỳ, nhưng mà...”
“Tôi sợ...” Vân Đóa Nhi vô cảm nói: “Tôi dám giết người trong đêm tối nhưng tôi không dám đào xác trong đêm! Tôi không biết người bị tôi giết chết đã biến thành thế nào!”
“Hơn nữa, tôi sợ trúng bẫy của ai đó... Hoặc là việc di chuyển thi thể sẽ làm lộ ra nhiều sơ hở hơn...”
“Tóm lại, lúc đó, ngày nào tôi cũng kề sát sự sụp đổ! Tôi cho là vận mệnh của tôi vào sẽ kết thúc vào lúc đó, tôi thậm chí đã chuẩn bị xong hết mọi thứ, nhưng không biết vì sao, vận mệnh lại cứ đùa cợt tôi mãi!”
“Ừm...” Ngô Tú Mẫn khẽ gật đầu, sau đó đặt câu hỏi dựa theo suy nghĩ của mình trước kia: “Như vậy... Ngụy Kỳ Kỳ là người đầu tiên bà sát hại đúng không? Trước cô ta, có còn ai nữa không?”
Vân Đóa Nhi đờ đẫn lắc đầu.
“Như vậy...” Ngô Tú Mẫn tiếp tục hỏi: “Sau Ngụy Kỳ Kỳ thì sao? Kế tiếp là ai?”
“Là một cô gái bán sữa...” Vân Đóa Nhi không hề tạm dừng, tiếp tục nói: “Vào năm 2000, lúc ấy, tôi đi theo đoàn phim của Lý Phi Phàm đến Vân Sơn Việt Châu để quay quảng cáo!”
“Cô gái bán sữa đó đã tham gia tuyển chọn đóng quảng cáo, tuy cuối cùng không trúng tuyển, nhưng mà...” Ánh mắt của Vân Đóa Nhi bỗng trở nên lạnh lẽo: “Vào lúc cô gái đó biểu diễn, cô ta có giao lưu với chồng tôi, chồng tôi đã khen ngợi cô ta là một cô gái ‘sáng sủa hoạt bát’ ngay trước mặt mọi người...”
“Đúng là quá đáng! Lý Phi Phàm biết rõ tôi vô cùng mẫn cảm với lời ca ngợi này, nhưng ông ta vẫn nói như vậy!”
“Hơn nữa, ngay trước mặt tôi, vẻ hưng phấn đó lại xuất hiện trong mắt của ông ta, kiểu mà... vốn nên chỉ thuộc về tôi mới đúng!”
“Cho nên...” Vân Đóa Nhi hung hăng nói: “Tôi phải bóp chết loại ánh mắt này từ trong nôi, tôi không thể để cho cô gái bán sữa kia xông vào cuộc sống của tôi, cướp đi mọi thứ của tôi...”
“Tôi muốn biến cô ta thành Ngụy Kỳ Kỳ thứ hai!” Nói xong, Vân Đóa Nhi nắm chặt nắm tay, rơi vào trong ký ức hung hãn: “Trước kia, các người nói đúng, sau khi giết chết Ngụy Kỳ Kỳ, tôi chẳng những không có một chút thương hại và hối hận nào, ngược lại còn sinh ra một loại khoái cảm khó có thể hình dung!”
“Tôi cảm thấy mình được giải phóng trong sự giết chóc, giống như... giống như sống lại vậy!”
“Giống như... không phải tôi giết chết một người, mà là giết chết những oán niệm trong lòng tôi! Cuối cùng, tôi có cảm giác rằng nếu giết họ thì tôi có thể tìm lại những cảm xúc lạc quan của ngày xưa, có thể biến thành một người phụ nữ hoạt bát, sáng sủa lần nữa...”
“Cho nên sau này, tôi lại càng ngày càng khó khắc chế bản thân mình! Tôi càng ngày càng thay đổi, không thể tự thoát ra được...” Vân Đóa Nhi nói, cả người run rẩy: “Cô hướng dẫn viên du lịch của thành phố Kim Hải, cô nữ sinh trung học của công ty quảng cáo thành phố Vân Ổ, cô gái dạy yoga ở Việt Châu, còn có nữ diễn viên hát hí khúc, cứ liếc mắt đưa tình với Lý Phi Phàm...”
“Chỉ cần Lý Phi Phàm cho rằng đó là người sáng sủa hoạt bát, thì tôi sẽ giết chết tất cả bọn họ...”
“Tôi si mê, không ngừng lại được, thậm chí đến cuối cùng, tôi đã quên mất ước nguyện ban đầu của mình!”
“Kinh nghiệm của tôi ngày càng phong phú, kỹ thuật càng ngày càng thành thạo...”
“Tôi đã biết cách sử dụng thuốc mê mới, biết dùng kim gây mê, bảo đảm họ sẽ không tỉnh lại sớm.”
“Tôi còn học những cách trói mới, có thể bảo đảm không có sai sót gì, ai cũng không thoát ra được.”
“Tôi nghe nói nếu chôn thi thể quá nông thì sẽ bị động vật đào lên, hoặc là sẽ bị cảnh khuyển ngửi được, tôi bỏ thuốc bào chế bằng chất hóa học mà động vật không thích nhất vào chỗ chôn thi thể...”
“Như vậy...” Ngô Tú Mẫn im lặng một lúc lâu rồi mới hỏi: “Trong rất nhiều băng ghi hình, vì sao lại không có video clip vào hai năm 2003 và 2004?”
“Hửm?” Vân Đóa Nhi hơi sững sờ, lập tức nhanh nhạy hỏi ngược lại: “Không phải các người đã sớm biết rồi sao? Vào năm 2003, tôi sinh con mà?”
“Hưng Hồng nhà của chúng tôi được sinh ra rồi...”
“Nói như vậy...” Ngô Tú Mẫn tò mò hỏi: “Sự sinh ra của con trai bà chỉ tạm thời khiến bà ngừng tay, nhưng chung quy vẫn không thể nào áp chế dục vọng của bà?”
“Cuối năm 2004, bà lại tiếp tục ra tay phải không?”
“Đúng!” Vân Đóa Nhi thờ ơ nói: “Tôi có thể làm gì chứ? Lý Phi Phàm trở lại từ nước Mĩ, tôi lại thấy ánh mắt hưng phấn đó từ trong mắt ông ta, mà ánh mắt đó lại không dành cho tôi!”
“Nhưng mà... con của bà còn chưa tới hai tuổi!” Ngô Tú Mẫn cảm thấy khó tin: “Bà không quan tâm đến con bà sao?”
“Con đâu phải của một mình tôi!” Vân Đóa Nhi vô tình nói: “Có vú em, có bảo mẫu, còn có ông nội, bà nội, dì của nó nữa...”
“Lý Phi Phàm trở lại từ nước Mĩ, ông ta còn nổi tiếng hơn trước kia nữa, đương nhiên tôi phải chủ động hơn một chút.”
“Cho dù có con thì sao? Cũng đâu thể ngăn cản việc có người phá hoại gia đình của tôi, thay thế vị trí của tôi đúng không?”
“Cho nên, tôi đi theo Lý Phi Phàm đến Nam Giang, tham gia công tác quay phim, nhìn thấy ông ta lại để lộ ánh mắt hưng phấn đó vì một cô gái diễn hí kịch, cho nên... tôi lại lặp lại, giải quyết cô ta...”
“Sau đó, có cả nghệ sĩ đường phố ở tỉnh Quế Châu, diễn viên múa của thành phố Hải Lan, rồi nữ nhiếp ảnh gia của thành phố An Hương, còn có nữ phóng viên Tào Nhạc Kiều kia nữa!”
“Tào Nhạc Kiều đúng là mặt dày, cô ta tự mình tìm tới cửa, cởi hết quần áo ra để cho Lý Phi Phàm nhìn cơ thể của cô ta, hỏi Lý Phi Phàm có thể để cho cô ta từ phóng viên thành diễn viên không.”
“Mà đáng giận nhất là dù cô ta nịnh nọt như thế nhưng Lý Phi Phàm vẫn cho rằng cô ta là một người phụ nữ hoạt bát rộng rãi, sao tôi có thể tha cho cô ta được...”
...
“Ôi trời ơi...” Trên đoàn tàu cao tốc, xem tới đây, Thôi Lệ Châu không nhịn được nói: “Đúng là khiến tóc gáy người ta dựng thẳng mà!
“Ai mà ngờ được... Vụ án video giết người tàn nhẫn như thế lại bắt đầu từ ánh mắt của một đạo diễn lừng danh?” Thôi Lệ Châu thở dài: “Sắp vượt qua ánh mắt tử vong trong truyền thuyết rồi!”
“Tôi rất muốn móc mắt của Lý Phi Phàm ra... Có điều... Người phụ nữ này...” Cô ta chỉ vào Vân Đóa Nhi trong video: “Sao mà bà ta biến thái thế? Logic kiểu gì thế này? Đúng là vô lý!”
“Nếu tất cả mọi chuyện đều tuân theo logic thì vụ án video giết người đã không xảy ra rồi!” Triệu Ngọc thở dài.
“Chuyện này ít nhất có thể giải thích...” Miêu Anh nói với sắc mặt phức tạp: “Vì cái gì Lý Phi Phàm cấu kết với nhiều nữ diễn viên như vậy nhưng Vân Đóa Nhi lại không động vào họ!”
“Hóa ra bà ta chỉ cho rằng những cô gái được Lý Phi Phàm nhận xét là sáng sủa hoạt bát mới là sự uy hiếp lớn nhất của bà ta!”
“Đây mới là động cơ giết người thật sự của bà ta, là nguyên nhân gây ra tội ác này...”