Cuồng Thám

Chương 1616: Chương 1616RỐT CUỘC ĐÃ CÓ CHUYỆN GÌ?





Chương 1616RỐT CUỘC ĐÃ CÓ CHUYỆN GÌ?

“Gì cơ? Tế bái!?” Điều tra vụ án tới ngày hôm nay, đây cũng là lần đầu tiên Jacob nghe thấy suy đoán kỳ lạ như vậy. Anh ta lập tức kinh ngạc thán phục: “Chúa ơi!”

“Nếu tôi đoán không sai, ban đầu, chắc hẳn nơi ba nạn nhân đắc tội với hung thủ là quảng trường Giải Phóng!” Triệu Ngọc nói: “Hung thủ không sợ nguy hiểm, cứ phải mang ba nạn nhân tới quảng trường Giải Phóng, sau đó moi tim họ ra, chẳng phải đây chính là hành vi trả thù với động cơ hết sức rõ ràng hay sao?”

“Rõ ràng là chuyện moi tim này giống như một cuộc hành hình, cho nên, nơi chúng ta phải điều tra trọng điểm không phải là Walikana mà là quảng trường Giải Phóng này, hoặc là... đông cung gì đó anh bảo?”

“Cung điện cũ!” Jacob vội vàng làm sáng tỏ: “Vào thời kỳ vua Áo - Hung thống trị, đó là hành cung được xây dựng cho đế vương!”

“Ừm!” Triệu Ngọc nói: “Vậy tiếp theo, anh phải điều tra kỹ càng xem vào những năm 90, có phải đã từng xảy ra vụ án giết người nào ở cung điện này không? Hơn nữa, vụ án này còn liên quan đến ví tiền?”

“À...” Jacob khó xử đáp: “Thần thám Trung Quốc à, cậu vẫn không hiểu lịch sử của chúng tôi rồi! Cậu biết không? Vào thời kỳ xung đột chủng tộc, cung điện cũ đã là một đống hoang tàn đổ nát!”

“Những người đã chết ở đó chỉ có thể giải thích bằng một câu thành ngữ, nhiều không kể xiết!”

“Đệch, nhiều không kể xiết?” Triệu Ngọc líu lưỡi: “Nhiều người chết đến vậy ư?”

“Cung điện cũ vốn là công trình kiến trúc tiêu biểu của Pristina, một khi có chiến tranh thì nơi đó chính là mục tiêu quan trọng. Bởi vậy, vào những năm 70 của thế kỷ trước, nơi đó đã gần như bị hủy hoại hoàn toàn, trở thành một đống hoang tàn đổ nát từ lâu.”

“Tôi vẫn nhớ đã diễn ra không dưới ba lần tàn sát cỡ lớn ở di tích cung điện cũ! Ngoài ra, những chuyện như diễu hành thị uy, hành hình tội phạm, diễn thuyết, phán quyết đấu tranh,... đều đã diễn ra trên di tích này...

“Chính vì đoạn lịch sử tàn bạo máu tanh trong cung điện cũ ấy, nên chúng tôi mới xây quảng trường Giải Phóng ở đó để tưởng nhớ thế hệ trước, kỷ niệm công cuộc giải phóng ở Kosovo!”

“Trời ơi...” Triệu Ngọc buồn bực: “Nói cách khác, chúng ta căn bản không thể tra được động cơ giết người của vụ án ví tiền giết người? Vậy...”

“Đúng vậy... Có điều...” Đầu óc của Jacob cũng hơi rối loạn. Anh ta lập tức hỏi: “Giả thiết của chúng tôi trước đó thế nào? Không phải cậu bảo chúng tôi phải điều tra lại từ đầu ư? Lẽ nào hoàn toàn không liên quan đến Walikana? Có phải tôi nên bảo người của mình rút về không?”

“Hả?” Nghe thấy thế, mắt Triệu Ngọc sáng lên, lập tức vỗ tay: “Anh đã nhắc nhở tôi đấy! Kiểu dáng cũ kỹ của ví tiền đã quyết định động cơ giết người của vụ án này ở rất lâu về trước!”

“Nếu rất lâu về trước, nhân viên quét sơn lại chưa từng rời khỏi quê hương, anh ta không thể chọc tới hung thủ ở cung điện cũ được! Do đó... vụ án này vẫn tồn tại mâu thuẫn!”

“Có lẽ... Ừm... Có lẽ...”

Lúc này, Triệu Ngọc biết mình đã nghĩ tới điểm mấu chốt, nhưng hắn vẫn không thể bắt được nó.

“Ồ... Tôi hiểu rồi!” Dù sao thì Jacob cũng không ngốc, dưới sự dẫn dắt của Triệu Ngọc, anh ta bỗng nghĩ ra lời giải thích hợp lý: “Chưa chắc nhân viên quét sơn chưa từng rời khỏi Walikana, bởi vào thời kỳ xung đột chủng tộc bùng lên, Walikana là nơi xung đột chủng tộc nghiêm trọng nhất, nơi đó có rất nhiều cư dân xa xứ...”

“Vậy nên... Vậy nên...”

“Đúng rồi!” Cuối cùng Triệu Ngọc đã bắt được điểm mấu chốt. Hắn ra lệnh cho Jacob: “Anh mau chóng liên lạc với cấp dưới của mình, bảo họ hỏi người thân, bạn bè của nhân viên quét sơn xem vào những năm 90, anh ta có từng đến Pristina không? Đã từng đến quảng trường Giải Phóng chưa?”

“Không đúng, khi đó vẫn chưa có quảng trường Giải Phóng, có lẽ nơi đó vẫn là đông cung!”

“Là cung điện cũ!” Jacob lại sửa lại lần nữa.

“Mặc kệ nó là đông cung hay điểu cung.” Triệu Ngọc kích động kêu: “Nếu khi ấy, anh ta từng đến đó thì tất cả suy đoán của chúng ta đã có thể xâu chuỗi lại!”

“Tôi hiểu! Tôi hiểu rồi!” Jacob không dám chậm trễ, lập tức gọi điện cho cấp dưới, bảo họ đi điều tra thông tin này trước...

Không ngờ chưa tới mười phút, cấp dưới của Jacob đã gửi về một tin tốt.

Theo như người thân nào đó của nhân viên quét sơn Lin Croff chứng thực, trong khoảng từ năm 1995 đến năm 1996 đã bùng lên một cuộc xung đột chủng tộc, cả dòng họ của Lin Croff đều tới Pristina tị nạn.

Tuy khi đó, Pristina là chiến khu, nhưng do Pristina có hầm trú ẩn có thể chống bom đột kích nên cả nhà họ và đa số thôn dân đều tới Pristina lánh nạn, trốn trong hầm trú ẩn.

Nhưng sau khi cả nhà họ chạy đến Pristina, không ai rõ cụ thể họ đã sống ở hầm trú ẩn nào.

“Thế thì đúng rồi!” Triệu Ngọc hưng phấn vuốt bàn tay, kích động nói: “Tôi cảm giác chúng ta cách chân tướng ngày càng gần rồi!”

“Nói cách khác...” Jacob suy nghĩ: “Động cơ giết người của vụ án ví tiền giết người bắt nguồn từ di tích cung điện cũ năm đó...”

“Đội trưởng Đội Hiến binh chính là người Pristina, năm đó, nơi tướng quân Wilkorn chỉ huy cũng là Pristina...”

“Vậy nên, ba người họ đã từng gặp nhau ở di tích cung điện cũ?”

“Mà thời gian họ gặp nhau vào khoảng giữa năm 95 đến năm 96...”

“Nhưng... Rốt cuộc đã có chuyện gì?”

“Ừm...” Triệu Ngọc đưa ý kiến: “Anh có tìm được báo chí, tin thời sự năm đó không? Hoặc là... có người nào ở phe tướng quân, là đồng nghiệp của đội trưởng Đội Hiến binh năm đó không?”

“Nếu muốn biết rốt cuộc giữa họ đã có chuyện gì thì chỉ có thể ra tay từ những phương diện này thôi...”

“Được... Được...” Jacob vội chộp lấy di động, đi sắp xếp người điều tra.



Triệu Ngọc thì quay đầu lại, vẽ một vòng tròn ngay chính giữa bản trắng, đó vừa hay là khu vực trung tâm quảng trường Giải Phóng.

Năm 95...

Trong lòng Triệu Ngọc lặng lẽ tính toán: Lúc đó, nhân viên quét sơn vẫn là đứa trẻ tám tuổi; đội trưởng Đội Hiến binh chỉ là một binh sĩ trẻ hai mươi hai tuổi; mà tướng quân lại là thượng tướng ba mươi chín tuổi quyền lực!

Đúng là khiến người ta khó hiểu, trông thì có vẻ ba người không hề liên quan đến nhau. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà dẫn đến mối họa sát thân ngày hôm nay?

Còn cả ví tiền đó nữa?

Chuyện xảy ra giữa họ và ví tiền là như thế nào?

“Triệu Ngọc.” Bỗng nhiên, Jacob cầm bản vẽ cũ kĩ xuất hiện trước mặt Triệu Ngọc: “Cậu xem, đây là sơ đồ hầm trú ẩn ở Pristina trong thế kỷ trước!”

“Mấy năm trước, tôi từng nhận thầu một hạng mục của chính phủ, do lúc thi công phải chú ý đến công trình dưới lòng đất của thành phố nên mới cho người thống kê tình hình phân bố của hầm trú ẩn.

“Chẳng phải người thân của nhân viên quét sơn nói cả nhà anh ta tới Pristina lánh nạn vì muốn sống trong hầm trú ẩn sao? Cậu xem...” Jacob chỉ vào bản đồ: “Trong di tích cung điện cũ có một hệ thống hầm trú ẩn khá lớn, theo cậu, liệu cả nhà nhân viên quét sơn có sống ở đó không?”

“Rất có thể...” Triệu Ngọc hỏi: “Hơn nữa, rất có thể hung thủ của vụ án ví tiền giết người cũng sống ở đó!”

“Jacob.” Triệu Ngọc vội vàng hỏi: “Anh có tìm được danh sách những người sống ở hầm trú ẩn năm đó không? Hoặc là tìm được người nào từng sống trong một hầm trú ẩn ấy?”

“Ừm... Danh sách thì chắc chắn không có đâu!” Jacob đáp: “Nhưng tôi có thể thử tìm xem sao! Tôi quen mấy người xuất ngũ từ nơi sản xuất vũ khí cho quân đội, không chừng họ có thể giúp được chúng ta...”

“Được! Vậy anh mau chóng đi xử lý đi!” Triệu Ngọc dặn dò: “Hãy nhớ, nếu tìm được đương sự thì nhất định phải cho họ xem chiếc ví tiền đó!”

“Ví tiền đó có giá trị đắt đỏ, nếu có ai từng nhìn thấy thì nhất định sẽ có ấn tượng!”