Cuồng Thám

Chương 334: Chương 334MỞ RỘNG TẦM MẮT





Đương nhiên Vương Thánh Nghiêu biết rõ tình hình của mình không ổn, hắn ta vốn định nhân lúc Cục Cảnh sát Dung Dương mở cuộc họp biểu dương thì chạy trốn cho thật nhanh, nhưng không ngờ rằng mình đã bị người ta để mắt đến từ lâu rồi!

Khi nhìn thấy “Thư Hùng Song Sát”* Triệu Ngọc và Miêu Anh, sắc mặt của tất cả các thành viên trong tổ đặc biệt của Vương Thánh Nghiêu đều khó coi vô cùng, lòng thầm cảm thấy e ngại.

* Thư Hùng Song Sát là biệt danh của cặp đôi Quách Phù Dung và Tiểu Thanh trong phim “Võ lâm ngoại truyện” (2006).

Bọn họ thật sự không nghĩ đến lại có một ngày như vậy. Từng người trong số bọn họ đều là tinh anh được điều từ các phân cục khác nhau đến, nhưng lại bị đánh bại bởi một Đội Trọng án của một phân cục nho nhỏ chẳng có danh tiếng gì!

“Ha ha...” Triệu Ngọc cười một cách âm hiểm: “Tổ trưởng Vương, anh định đi đâu vậy? Tại sao lại không chào chúng tôi một tiếng chứ, để chúng tôi có thể đến tiễn anh đi? Haiz, hôm nay sắc mặt của anh không tệ, có dấu hiệu ra ngoài ăn đấm đấy!”

“Triệu Ngọc!” Vương Thánh Nghiêu tức giận quát to: “Cậu đừng cho rằng chúng tôi đều là đồ đần! Cậu tưởng tôi không biết sao? Là do cậu ném khói mê vào chúng tôi! Không thì chưa biết ai bắt được hung thủ trước đâu! Các người chỉ giỏi lừa gạt, có tài cán gì chứ?”

“Đúng!” Nghe Vương Thánh Nghiêu giảo biện, các thành viên trong tổ đặc biệt đều vội vàng phụ họa theo.

“À!” Triệu Ngọc gật gù, đắc ý nói: “Tổ trưởng Vương, tôi thật sự phục anh lắm rồi đấy! Tôi cảm thấy tôi đã không biết xấu hổ rồi, mà không ngờ anh còn lợi hại hơn cả tôi! Rốt cuộc ai tìm ra manh mối trước, ai phát hiện Cầu Tân Dương mới là hung thủ vụ án trước, ai mới là người bắn nhau với Cầu Tân Dương một trận, tra còng vào tay gã? Chẳng lẽ trong lòng anh còn chưa có câu trả lời sao?”

“Nhanh lên, mau đổi còng tay của gã thành của chúng ta!” Triệu Ngọc bĩu môi, dùng giọng nói khó nghe bắt chước những lời của Vương Thánh Nghiêu khi đó: “Bất kể thế nào, người bị tình nghi là do chúng ta bắt được trước, có biết chưa? Phải nhanh lên, người của phân cục Dung Dương sắp đến rồi... Ha ha ha… bà mẹ mày chứ!”

Nói xong, Triệu Ngọc dựng cao ngón giữa lên.

“Cậu...” Vương thánh Nghiêu tức giận đến mức mặt đỏ tới mang tai, toàn thân run rẩy.

“Tổ trưởng Vương!” Miêu Anh lạnh lùng nói: “Tôi mặc kệ giữa anh và Triệu Ngọc có ân oán gì, nhưng vụ cá cược của chúng ta vẫn còn đó. Bây giờ các anh thua rồi, mau bảo người của anh cúi đầu nhận sai với chúng tôi đi!”

“Cái này...” Tất cả thành viên đều cảm thấy khó xử.

“Ơ kìa? Sao vậy? Sao vậy? Định xù nợ à?” Triệu Ngọc cười bỉ ổi: “Ban đầu là ai nói muốn chơi kích thích hơn? Bây giờ thì sao? Không dám chơi nữa à? Ừm… Tổ trưởng Miêu.” Triệu Ngọc cười hề hề với Miêu Anh: “Tôi thấy tổ trưởng Vương cũng là người đàn ông kiên cương khí khái. Thôi thì ba cú đấm mà anh ta nợ cô ấy, cô đừng đánh vào mặt anh ta, mất công bị bầm thì xấu lắm!”

Ha ha ha...

Lần này, rốt cuộc đến phiên các thành viên của Đội Trọng án nở mày nở mặt. Tất cả mọi người đều cười ồ lên, khiến đám người Vương Thánh Nghiêu càng xấu hổ hơn.

Nhưng đánh cược chính là đánh cược, thua chính là thua.

Vương Thánh Nghiêu không còn cách nào khác, đành phải vẫy tay với mấy người đằng sau mình. Sau đó, hắn ta cúi đầu trước các thành viên của Đội Trọng án, rầm rì hai chữ “tiền bối”.

“Ôi chao, lỗ tai của tôi mọc kén rồi sao?” Triệu Ngọc ngoáy ngoáy lỗ tai, đắc chí nói: “Cái này mà là thành ý đấy à? Nào, nghỉ… nghiêm! Làm lại một lần cho ông!”

“Cậu!” Vương Thánh Nghiêu giận điên lên, hận không thể đập cho Triệu Ngọc một trận.

“Thôi được rồi, Triệu Ngọc!” Miêu Anh khoát tay, nói với Vương Thánh Nghiêu: “Tổ trưởng Vương, nắm đấm thì tôi miễn cho anh! Thật ra, hôm nay chúng tôi đến đây vây mọi người lại, cũng không phải là để làm khó mọi người! Tôi hi vọng sau này các anh nhớ kỹ, đừng bao giờ xem thường người khác nữa!”

Nói xong, cô khoát tay một cách vô cùng hào sảng, gọi mấy cảnh sát điều tra cùng mình trở về văn phòng tổ A.

“Hừ, về sau đừng dùng đôi mắt chó đó mà coi thường người khác nữa!” Triệu Ngọc khinh thường nói: “Nhớ kỹ, khi nhìn thấy người của Đội Trọng án Dung Dương chúng tôi thì tốt nhất là đi đường vòng đi!”

A...

Vương Thánh Nghiêu nghiến răng ken két, nỗi nhục nhã khốn đốn ngày hôm nay đã khắc sâu trong lòng hắn ta. Hắn ta im lặng thề trong lòng: “Triệu Ngọc, Miêu Anh, về sau hai người đừng để lọt vào tay tôi! Bằng không, tôi nhất định sẽ trả mối thù này!”

...

Vừa đóng cửa lại, bầu không khí tổ A lập tức trở nên hân hoan vô cùng. Các cảnh sát điều tra đều vỗ tay chúc mừng lẫn nhau.

Kể từ lúc tiếp nhận vụ án chặt tay cho đến giờ, bọn họ đã vượt mọi chông gai trên đường đi, liên tiếp phá được những vụ án lớn, mà vụ nào cũng đều được giải quyết một cách rất êm đẹp!

Hiện giờ, trong khắp cả giới cảnh sát Tần Sơn này, danh tiếng của Đội Trọng án Dung Dương đã rất vang dội, khiến người ta phải chú ý đến!

Lúc này đây, bọn họ chẳng những phá được vụ án giết người giấu xác trong ngân hàng, mà còn đánh vào mặt những tinh anh của các phân cục khác, đúng là sảng khoái vô cùng!

Bởi vậy, bữa tiệc ăn mừng nhất định là phải có!

Miêu Anh được thăng làm đội trưởng, nên bữa tiệc ăn mừng này tất nhiên phải do cô đãi. Mà bản thân cô cũng rất vui mừng vì phá được vụ án hóc búa vừa rồi, thế là quyết định mời mọi người đến một nhà hàng cao cấp ăn một bữa thật hoành tráng!

Ban đầu, mặc kệ là Triệu Ngọc hay là các thành viên khác, chẳng một ai chú trọng đến mấy chữ “nhà hàng cao cấp” của Miêu Anh, cũng không biết “một bữa thật hoành tráng” có nghĩa là gì.

Kết quả, buổi tối, khi bọn họ đi theo Miêu Anh đến nhà hàng, tất cả đều choáng váng.

Bởi vì tên của nhà hàng này là tên nước ngoài nên mọi người cũng chẳng biết nó gọi là gì. Hơn nữa, nhân viên phục vụ đều là người ngoại quốc!

Mà quan trọng hơn là Triệu Ngọc lại nhận ra nơi này. Nhớ ngày đó, Lương Vạn Càn đã đưa cho hắn tấm thẻ ngân hàng tám triệu đồng ngay tại một cái bàn ở đây.

Mặc dù không rõ tình huống cụ thể cho lắm, nhưng Triệu Ngọc biết rằng người bình thường không thể vào nhà hàng này được. Đừng nhìn người ta trang trí nhà hàng không hoa lệ bằng Lão Tần, nhưng mức độ chi phí tuyệt đối cao hơn Lão Tần không ít.

Trong số các cảnh sát cũng có người biết nơi này. Lan Bác nói, nhà hàng mang kiểu dáng châu Âu này không những giá cả đắt đỏ, mà còn phải đặt chỗ trước mới có. Theo như giang hồ đồn đại thì bình thường phải đặt trước một tháng mới có bàn!

Bởi vậy, người có thể đặt được bàn và trả được tiền ở đây đều là những người rất có mặt mũi!

Wow!

Nghe Lan Bác nói như vậy, các cảnh sát lại càng nhìn Miêu Anh bằng con mắt khác. Lần trước ở Lão Tần, cô cũng đã mời mọi người một bữa đại tiệc mà chỉ như chơi trò chơi.

Lần này, cô ấy lại còn hào phóng chơi sang đến như vậy! Đội Trọng án có rất nhiều người, bữa cơm này tất nhiên là không rẻ! Với lại, nhiều người cùng lúc dùng cơm như thế, còn không phải đặt trước một năm mới được sao?

Trong lúc mọi người còn đang kinh ngạc, Miêu Anh lại thuần thục dẫn mọi người đến tầng cao nhất. Khi bọn họ lên đến nơi, tất cả lại càng ngây ngẩn đến nỗi không thể ngây ngẩn hơn được nữa.

Bọn họ nhìn thấy tại vườn hoa trên sân thượng đã được bày sẵn một cái bàn dài khoảng mười mét, được thiết kế theo kiểu hoàng cung châu Âu.

Đưa mắt nhìn sang xung quanh, hơn mười người ngoại quốc mặc trang phục châu Âu đã đứng chờ sẵn.

Triệu Ngọc nuốt một ngụm nước bọt, hai mắt trợn tròn nhìn thẳng vào Miêu Anh.

Lúc này, cô đang dùng tiếng Anh trò chuyện với một anh chàng đẹp trai trông có vẻ là quản lý của nhà hàng này. Hình như hai người họ rất quen thuộc.

Anh chàng đó đẹp đến nỗi người ta không dứt mắt ra được, thái độ lại rất ôn tồn, lễ độ. Miêu Anh nói chuyện cũng rất vui vẻ, tự nhiên hào phóng.

Sau khi mọi người ngồi xuống, các nhân viên phục vụ lập tức dọn thức ăn đã được chuẩn bị sẵn từ trước. Nghe nói, những món ăn này đều do đầu bếp nổi tiếng tự tay nấu nướng, từ nguyên liệu nấu ăn cho đến tay nghề, tất cả đều đạt chuẩn quốc tế.

Nhìn những món ăn cầu kỳ được đưa lên, các cảnh sát giống như nhà quê lên thành phố, tay chân luống cuống không biết để đâu. Miêu Anh đành làm mẫu cho mọi người, hướng dẫn mọi người cách sử dụng khăn ăn như thế nào, bày bàn ăn của mình ra sao...

“Wow…” Cuối cùng, khi một dĩa tôm hùm to vĩ đại được đưa lên, Lý Bối Ni bật thốt ra một câu với vẻ hết sức kinh ngạc: “Tổ trưởng Miêu, a không, đội trưởng Miêu, có phải quá lãng phí rồi không!? Bữa cơm này tốn hết bao nhiêu tiền chứ?”

“Ha ha...” Miêu Anh mỉm cười nói với mọi người: “Hôm nay là tiệc ăn mừng của chúng ta, mọi người tất nhiên phải ăn một bữa ngon mới được. Cứ ăn hết mình đi, đừng quan tâm chuyện gì khác!”

Nói xong, cô vỗ tay một cái, nói với phục vụ đằng sau: “Cho thêm hai chai Remy Martin năm 2000, cảm ơn!”

“Cái gì vậy?” Lương Hoan nhỏ giọng hỏi Trương Cảnh Phong bên cạnh: “Tổ trưởng Miêu nói không phải là Remy Martin chứ?”

Trương Cảnh Phong gật đầu rồi lại lắc đầu với vẻ gượng gạo ngượng ngập, thậm chí còn làm dấu thánh trước ngực. Sau đó anh ta nhỏ giọng thầm thì: “Hôm nay xem như… tôi đã được mở mang tầm mắt!”