Cuồng Thám

Chương 340: Chương 340CẢM GIÁC CÓ GIA ĐÌNH





Khi bên ngoài lại có người đến kêu cửa lần nữa, ngay cả bà cụ cùng Miêu Anh cũng đều cảm thấy khá là kinh ngạc!

Đặc biệt là Miêu Anh, lúc trước lời cô nói đã ứng nghiệm hai lần, lần này cô thật sự vô cùng mong đợi, liệu người gõ cửa bên ngoài có phải là cô y tá kia không?

Nếu như là thật, cô thật sự sẽ cho rằng miệng mình đã được khai quang rồi.

Về phần Triệu Ngọc, hắn đã bắt đầu cảm thấy căm tức. Nỗi căm tức này không phải với Miêu Anh, mà dành cho hệ thống, hắn chỉ nghĩ rằng những thứ này đều là do hệ thống chơi hắn. Ngay sau đó, hắn còn chưa mở cửa thì đã gào vọng ra ngoài trước: “Ai đấy!?”

Kết quả, bên ngoài chợt truyền đến một tiếng trả lời vang dội: “Anh hùng càn quét tệ nạn xã hội, bắt giữ lưu manh đã tới, mau mở cửa!”

Cái đệt...

Thế này còn không bằng Diêu Giai đến nhà!

Bà cụ ngay lập tức bị dọa đến giật nảy mình, cằm suýt chút nữa thì rớt xuống đất. Bà vội kêu lên: “Con trai à, không phải con cũng là cảnh sát sao? Làm sao lại có cảnh sát tìm đến tận cửa thế? Con... hay là con đã phạm phải chuyện gì rồi?”

Triệu Ngọc vội xua tay với bà cụ, sau đó dùng sức kéo cửa nhà mình ra. Người đang đứng bên ngoài không phải ai khác, mà chính là Lan Bác.

“He he he...” Lan Bác cười nhe răng, hiển nhiên là đang trêu đùa Triệu Ngọc. Tiếp đó, cậu ta vừa sải bước tiến vào nhà, vừa thì thầm trong miệng: “Anh Ngọc, anh Ngọc, em tra xong rồi, tên đó thật sự hành động rồi! Tòa án, viện kiểm sát, còn có nhà giam... ừm... ừm ừm....”

Ngay khi đó, Lan Bác bỗng nhìn thấy bà cụ với vẻ mặt kinh ngạc và Miêu Anh đang đứng bên cạnh làm vỏ bánh sủi cảo...

Ông trời ơi!

Lan Bác bị dọa đến nỗi bật thốt ra một tiếng, tư duy bắt đầu lộn xộn. Cậu ta vô thức cúi chào Miêu Anh trước, liên tiếp kêu mấy tiếng “đội trưởng Miêu”, sau đó mới quay ra nhỏ giọng nói với Triệu Ngọc: “Gặp... gặp trưởng bối luôn rồi hả anh? Anh... anh Ngọc... em...”

Thì ra, Triệu Ngọc lo lắng tên Quý Xuân Hoa kia lừa gạt, lập tức phái Lan Bác ngấm ngầm đi giám thị hắn ta, cho nên bây giờ cậu ta vội chạy tới báo cáo tình hình với hắn.

Thế nhưng Miêu Anh đang ở đây, hiển nhiên cậu ta không thể nói thêm gì được nữa!

Vì vậy, Triệu Ngọc bèn nháy mắt ra hiệu với Lan Bác. Cậu ta cũng rất thông minh, lập tức cúi đầu chào hắn: “Tổ trưởng Triệu, hạng mục báo cáo mà anh bảo em làm, em đã làm xong rồi ạ! Lát nữa về em sẽ gửi vào điện thoại của anh! Vậy thì... nhiệm vụ đã hoàn thành, em đi trước đây, đi trước đây!”

“Hay là ở lại ăn bánh sủi cảo rồi hẵng đi?” Triệu Ngọc làm bộ làm tịch hỏi một câu.

“Đã ăn rồi, đã ăn rồi! Chào... chào dì ạ, con đi trước đây!” Lan Bác chào hỏi bà cụ rồi chạy vội ra ngoài giống như chạy trốn.

Phù...

Giây phút này, Triệu Ngọc đã sắp mệt lả ra rồi. Thật không ngờ, mấy người này sớm không tới muộn không tới, lại cứ nhè vào đúng lúc này mà tới, phiền quá là phiền...

“Con trai à, chuyện... chuyện này là sao? Không phải là đến càn quét tệ nạn à? Sao lại thành báo cáo công việc rồi?” Bà cụ cũng bị loạn hết cả lên.

“Ồ, đấy là đồng nghiệp của con. Cậu ta đùa thôi ấy mà, ha ha!” Triệu Ngọc miễn cưỡng gượng cười.

“Cậu ta gọi con là tổ trưởng, con... thăng chức rồi à?” Bà cụ lại nhướng mày hỏi một câu.

“Gần thế, gần thế!” Triệu Ngọc trả lời, cả người nhễ nhại mồ hôi, mắt vẫn luôn liếc nhìn Miêu Anh. Nhưng cô lại vẫn tự nhiên làm vỏ bánh, không hề để ý đến hắn.

“Thăng chức là được, thăng chức là được!” Bà cụ nở mày nở mặt, cười vui nói: “Cha con mà biết, thể nào ông ấy cũng đắc ý đến chết cho coi! Xem ra, cái đầu này của con bị cạo trọc cũng không uổng mà!”

“Ha ha...” Miêu Anh bị bà cụ chọc cười, nụ cười tươi rói đến mức rực rỡ.

“Mẹ à!” Triệu Ngọc tức đến nỗi thở hổn hển: “Con chỉ muốn hỏi một câu, sủi cảo này chúng ta có còn ăn nữa không?”

“Ăn chứ, ăn chứ! Sắp xong rồi đây, ha ha!” Bà cụ vội bắc nồi lên bếp, còn cười với Miêu Anh: “Đói rồi, nó thế này là đói rồi!”

Miêu Anh mỉm cười không nói, tiếp tục làm vỏ bánh sủi cảo, cũng không làm chuyện xấu gây phiền toái gì cho Triệu Ngọc nữa.

Tít tít...

Ai ngờ, vào cái lúc tình hình không dễ gì mới khống chế được, điện thoại của Triệu Ngọc đột nhiên vang lên. Hắn vừa mở ra xem thì lập tức bị dọa đến nỗi bay cả hồn phách!

Thật sự hắn chẳng thể nào ngờ tới, Diêu Giai lại chuyển khoản tám nghìn tệ cho hắn, đồng thời còn kèm thêm một đoạn tin nhắn thoại.

Mợ nó!

Triệu Ngọc nhanh tay lẹ mắt, vừa kiểm tra chuyển khoản xong liền xóa luôn tin nhắn, căn bản không dám nghe tin nhắn thoại gì hết.

Tuy Miêu Anh đã nhận thấy điều gì đó, nhưng cũng không cố gắng tìm hiểu thêm.

Phù...

Phù phù...

Triệu Ngọc thở hùng hục như trâu, tựa như vừa mới chạy maraton về xong. Trong lòng hắn thầm nhủ, may mà Diêu Giai chuyển qua Wechat, chứ nếu cô ấy cũng lựa chọn tới nhà cảm ơn, vậy thì hôm nay quả là tưng bừng!

“Con trai à!” Bà cụ lại không chú ý đến sự khác thường của hắn, chỉ nói: “Sủi cảo cũng sắp xong rồi, thấy con gái nóng như vậy kìa, không phải có dưa hấu sao? Còn không cắt một miếng cho người ta đi?”

“Ồ... ồ ồ...” Triệu Ngọc cuối cùng cũng tìm được việc đứng đắn để làm, vội vàng chạy đi bổ dưa hấu.

Hai mươi phút sau, sủi cảo được bưng lên bàn, cuối cùng sự kiện gói sủi cảo kinh hoàng khủng khiếp này cũng hạ màn.

Trên bàn ăn, ba người vừa nói vừa cười, vui vẻ hòa thuận. Bà cụ còn kể cho Miêu Anh nghe những chuyện đáng xấu hổ của Triệu Ngọc lúc còn nhỏ, khiến cô cười đến mức không khép được miệng.



Sủi cảo bà cụ gói rất ngon, khiến Triệu Ngọc cảm nhận được sự ấm cúng của gia đình mà hắn đã quên mất từ lâu. Vả lại, lúc này còn có Miêu Anh gia nhập, càng khiến cho hắn cảm thấy vui sướng, hạnh phúc ấm áp hơn.

Nhìn gương mặt đẹp đến không thể tả được của tiểu thư Miêu, Triệu Ngọc bỗng thấy hoảng hốt. Thật hi vọng có một ngày, cô ấy thật sự có thể trở thành cô dâu nhỏ của mình! Người một nhà có thể mãi mãi ngồi chung một bàn cùng nhau ăn cơm.

Ngoài việc trước đó gây ra cho Triệu Ngọc vài phiền toái, quãng thời gian còn lại Miêu Anh phối hợp với hắn rất tốt, vừa ăn nói khéo léo, lại phóng khoáng tự nhiên. Cô có thể trò chuyện vui vẻ với bà cụ ở vùng quê như bà Triệu thế này, quả thật là đáng quý.

Trên bàn ăn, bà cụ cũng không ngừng dạy dỗ Triệu Ngọc. Lúc thì bảo hắn chú ý an toàn, đừng có chơi đùa với mạng sống; lúc lại bảo hắn về sau phải dốc lòng đối đãi với Miêu Anh, không được chân trong chân ngoài.

Hiển nhiên Triệu Ngọc phải vỗ ngực đảm bảo, biểu lộ rằng mình chung tình, trung trinh đến thế nào, thề mãi mãi không thay đổi, khiến cho Miêu Anh luôn dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn...

Ăn xong cơm trưa, nếm xong dưa hấu, Miêu Anh lại giúp bà cụ rửa bát đũa. Xong xuôi đâu đấy, cô mới mượn lí do đi làm cùng Triệu Ngọc rời khỏi nhà.

Trước khi đi, bà cụ nắm chặt tay Miêu Anh dặn dò: “Con gái à, con yên tâm, nếu sau này Triệu Ngọc dám ức hiếp con, có bác ở đây làm chủ cho con! Con chỉ cần gọi điện thoại cho bác, cho dù bác có bay đến, thì cũng phải bay về đây đập cho thằng nhóc thối này một trận!”

Miêu Anh cầu còn không được, vội vàng gật đầu, Triệu Ngọc lại xổ đầy vạch đen trên đầu...

Sau khi hai người vai kề vai đi ra đường Thuận Phong, rốt cuộc Miêu Anh cũng không đi nổi được nữa. Cô chống tay lên cột điện ven đường, cười đến mức ngả trước nghiêng sau, sắp không thở nổi được nữa!

“Ha ha ha... Ha ha ha... Triệu Ngọc...” Miêu Anh cười đến mức hoa chi loạn chiến*: “Anh... không ngờ thằng nhóc anh cũng có ngày hôm nay! Bà cụ đã cho tôi số điện thoại rồi. Về sau ấy, nếu như thằng nhóc anh lại dám giở trò lưu manh với tôi, tôi lập tức gọi cho bà ấy!”

* Hoa chi loạn chiến: dùng để hình dung động tác, trạng thái khi cười của con gái tựa như cành hoa khẽ rung.

Nhìn thấy Miêu Anh cười không dứt, Triệu Ngọc ngoài nuốt nước miếng ra cũng không thể làm thêm động tác nào khác. Có điều, không biết vì sao, nhìn thấy Miêu Anh cười rực rỡ đến vậy, hắn cũng muốn cười theo.

“Ha ha... ha ha ha...”

Triệu Ngọc cũng cất tiếng cười ngây ngô theo. Thế nhưng vừa cười được hai tiếng, Miêu Anh lại bỗng nhiên dùng củi chỏ áp lên cổ Triệu Ngọc, ra một đòn kẹp cổ với hắn!

Cô đè mạnh cực kỳ, khiến hắn gần như hít thở không nổi.

“Triệu Ngọc!” Miêu Anh hung dữ nói: “Thằng nhóc anh có nhiều bí mật quá nhỉ! Cuộc sống của anh dễ chịu quá mà phải không! Vừa có người đẹp tặng thức ăn cho chó, vừa có con gái nuôi tặng dưa hấu, còn kéo thành viên của tôi đi làm việc riêng cho anh nữa, hả?”

“Cái gì, cái gì chứ!” Triệu Ngọc biết mình đang gặp phải kiếp nạn, vội vàng giải thích: “Đội trưởng Miêu đừng ghen mà, cô yên tâm, trong lòng tôi chỉ có cô, chỉ thích một mình cô thôi. Dù trời sập đất nứt, dù bể cạn đá mòn...”

“Câm mồm!” Miêu Anh quát lên: “Nhớ lấy, tôi với anh không có quan hệ gì hết, tôi ghen cái gì chứ? Đừng có mà khua môi múa mép trước mặt tôi! Hừ!”

Nói xong, cô vừa đè lên cổ Triệu Ngọc, vừa mở điện thoại gọi cho Lan Bác. Sau khi kết nối, cô lạnh lùng nói một câu: “Lan Bác, cậu là người thông minh, nếu sau này tôi mà nghe được tin đồn nhảm gì ở Cục Cảnh sát, chắc cậu biết rõ hậu quả rồi chứ!?”

Trong điện thoại chợt truyền đến giọng nói nức nở của cậu ta: “Biết rõ, biết rõ! Tuyệt đối không dám, tuyệt đối không dám! Chị yên tâm, đội trưởng Miêu, cái gì em cũng không biết, cái gì cũng không nhìn thấy, thật đó...”