Triệu Ngọc vốn cho rằng, khi hai tổ chuyên án đến, nhất định người xe đông đảo, cảnh tượng náo nhiệt.
Nhưng mà, sau khi hắn gặp được nhân viên tổ chuyên án trong phòng họp của Cục Cảnh sát Tấn Bình, lại chỉ thấy được vẻn vẹn ba người mà thôi. Còn nữa, trong ba người này, còn có một người là người liên lạc của hắn - Trần Trác, tương đương với việc người mới tới tất cả chỉ có hai người!
Thời điểm Triệu Ngọc chạy đến, hai người này đang tạm thời chờ ở bên trong phòng làm việc của Cục Cảnh sát Tấn Bình. Bởi vì hành trình của bọn họ được giữ bí mật hoàn toàn, nên cũng không làm kinh động đến những người xung quanh Cục Cảnh sát Tấn Bình. Trước mắt, ngoại trừ tổ điều tra đặc biệt ra, không có người nào biết được thân phận của bọn họ.
Thông qua giới thiệu của Trần Trác, Triệu Ngọc thế mới biết, hóa ra hai người hôm nay chạy tới đây đều là hai người phụ trách trong tổ chuyên án.
Trong đó, một vị trung niên nhìn qua lão luyện thành thục, hào hoa phong nhã gọi là Mã Nhuận Khuê. Người này là phó trưởng phòng của phòng Hình sự, lần này được lãnh đạo cắt cử, đặc biệt chạy tới đây xử lý vụ án giết người trong nhà máy thuốc.
Một người khác là một cô gái chừng ba mươi tuổi, buộc tóc đuôi ngựa! Người này tên là Ô Phương Phương, là chuyên viên phụ trách trường kỳ trong vụ án viên đá “Ngôi sao Tamil” bị mất trộm.
Hai người kia đều đi máy bay tới tìm hiểu tình hình trước, nhóm trợ thủ của bọn họ thì vào khoảng mấy ngày sau mới có thể đuổi tới.
Sau khi cửa phòng làm việc đóng lại, Trần Trác tranh thủ thời gian giới thiệu cho mọi người. Mã Nhuận Khuê là người nhiệt tình, trong lúc cùng Triệu Ngọc bắt tay, còn nhiệt tình vươn hai cánh tay ra, khen ngợi từ trong đáy lòng, nói: “Tổ trưởng Triệu thật sự là tuổi trẻ tài cao, vừa mới nhậm chức đã có thể phá một vụ án trọng yếu như vậy, thật sự là tiền đồ rộng mở! Tiền đồ rộng mở!”
Mặc dù cũng là tổ trưởng tổ chuyên án, nhưng Mã Nhuận Khuê chính là phó trưởng phòng, thân phận rõ ràng cao hơn một bậc. Bởi vậy, Triệu Ngọc cảm thấy vô cùng hưởng thụ với lời lấy lòng của vị lãnh đạo lớn này, thế nên cùng người ta nói khách sáo vài câu.
Nhưng mà, đến phiên hắn bắt tay cùng cô gái kia, lại chợt gặp phải tình huống hoàn toàn trái ngược.
Cái người tên là Ô Phương Phương này, cao tầm một mét sáu mươi lăm, người mặc một bộ đồ vét bó sát, mắt sáng mày sắc, lạnh lùng như băng, vừa nhìn đã biết đây chính là một người con gái vô cùng có cá tính.
Thời điểm bắt tay, cô chẳng những không có một chút ý cười, hơn nữa còn không nặng không nhẹ mà nói một câu: “Hóa ra, anh chính là người mà mọi người thường nói tới, thân thích của Sở trưởng Tiêu! Thật sự là ngưỡng mộ đại danh đã lâu!”
Hả?
Triệu Ngọc hơi sững sờ, cảm giác tay của cô gái này lạnh buốt một mảng, giống hệt như dung nhan lạnh lẽo của cô.
Sở trưởng Tiêu mà cô vừa nói tới chính là người phụ nữ mà hắn giúp giải vây trên đường cao tốc kia. Về sau, bởi vì hắn cùng Sở trưởng Tiêu từng nói chuyện với nhau, cho nên sau khi hắn được điều tới làm tổ trưởng tổ điều tra đặc biệt, rất nhanh lời đồn thổi đã nổi lên bốn phía. Mọi người đều nói Triệu Ngọc là thân thích của Sở trưởng Tiêu, mà chức vị của Triệu Ngọc cũng là thông qua con đường không bình thường mà đạt được.
Triệu Ngọc còn biết, trong đám người truyền bá lời đồn, Ngô Tú Mẫn cũng đóng vai trò quan trọng. Có điều, sau khi thông qua tiếp xúc ngắn ngủi, Ngô Tú Mẫn đã biết được tình hình thực tế của Triệu Ngọc, đồng thời đã đơn độc đứng về phía Triệu Ngọc.
Giờ phút này, Triệu Ngọc cũng không nghĩ tới, vừa mới gặp mặt, Ô Phương Phương này vậy mà lại nói chuyện không chút khách sáo như vậy, lời nói này rõ ràng mang theo vẻ khiêu khích cùng thù địch.
Không riêng gì Triệu Ngọc, lời nói của Ô Phương Phương cũng làm cho bọn người Trần Trác bị bất ngờ một phen, cục diện lập tức lâm vào bầu không khí xấu hổ.
Thế nhưng mà, Triệu Ngọc đâu phải người chịu thua thiệt chứ? Ứng phó loại khiêu khích này chính là sở trường của hắn, ngay cả bản nháp hắn cũng không cần viết, lúc này bật thốt lên lời nói: “Ha ha ha, tổ trưởng Ô thật sự là quá khen! Nếu như chỉ là thân thích thì đúng là tốt hơn nhiều! Nhiều nhất, tôi cũng chỉ là một người dựa vào quan hệ mà bám váy quan lớn mà thôi! Thế nhưng mà, tôi nghe nói, có rất nhiều tổ trưởng nữ vậy mà lại dựa vào quan hệ nam nữ để lên chức đó! Lời nói này đúng là không dễ nghe, cô thấy đúng không? Nhất là cô gái xinh đẹp giống như tổ trưởng Ô đây, tuổi còn trẻ đã ngồi ở chức cao... Chậc chậc...”
“Anh...” Ô Phương Phương không nghĩ tới Triệu Ngọc phản ứng nhanh như vậy, mà còn nói lời khó nghe như thế, lập tức nhướng mày, hai mắt bốc hỏa.
“Đừng hiểu lầm! Đừng hiểu lầm.” Triệu Ngọc vội vàng làm sáng tỏ: “Tôi tin tưởng, tổ trưởng Ô khẳng định là dựa vào thực lực, đúng không?”
“Anh...” Mặt Ô Phương Phương biến sắc, trong mắt lộ vẻ tức giận, lạnh lùng nói: “Tổ trưởng Triệu Ngọc, vụ án ở nhà máy thuốc chết nhiều người như vậy, chẳng lẽ anh nghĩ anh đã phá được một vụ án rất tốt đúng không?”
“Ồ?” Tròng mắt Triệu Ngọc khẽ động, lúc này liền thuận nước đẩy thuyền, nói: “Ôi chao, lời nhắc nhở của chị thật đúng! Tôi chỉ cho là phá án, bắt lấy hung thủ đã coi như là lập công rồi chứ! Xem ra, tôi còn quá non nớt rồi! Sau này đành phải học tập chị thật tốt! Chị làm trong tổ vụ án viên đá quý bị mất trộm được sáu năm, khẳng định vô cùng có kinh nghiệm nhỉ? Sau này mong rằng được dạy bảo nhiều hơn, dạy bảo nhiều hơn!”
Phụt...
Ngô Tú Mẫn bây giờ không nhịn được, vậy mà che miệng cười ra tiếng.
Triệu Ngọc thật âm hiểm. Ý tứ của hắn rõ ràng là châm chọc Ô Phương Phương, theo đuổi vụ án sáu năm, ngay cả viên đá quý bị mất trộm cũng không thể tìm về, làm sao còn mặt mũi ở chỗ này nói này nói kia nữa?
“Anh!” Ô Phương Phương tức đến xanh mét cả mặt mày, bờ môi phát run: “Được! Sau này có cơ hội, tôi nhất định sẽ dạy bảo anh một chút! Hừ!”
Nhìn thấy cuộc gặp mặt vừa mới bắt đầu đã xảy ra một màn không hài hòa như vậy, Trần Trác cùng Mã Nhuận Khuê tranh thủ ngăn ở giữa hòa giải hai người, sau đó đông một câu tây một câu, lúc này khó khăn lắm mới có thể hòa giải cục diện khó xử.
Sau đó, công việc bàn giao chính thức được bắt đầu. Tổ điều tra đặc biệt đem toàn bộ chi tiết tình huống xảy ra từ đầu đến cuối của vụ án giết người thần tốc tại nhà máy thuốc báo cáo kỹ càng với hai vị chuyên viên một lượt.
Sau đó, bọn họ cùng với cơ quan tỉnh Tấn An và Cục Cảnh sát Tấn Bình cùng ký tên vào mấy văn kiện, lúc này công việc bàn giao mới tuyên bố kết thúc.
Từ nay về sau, vụ án giết người thần tốc cùng vụ án viên đá quý bị mất trộm đều không còn liên quan đến tổ điều tra đặc biệt của Triệu Ngọc. Về sau, Triệu Ngọc có thể chuẩn bị trở về Cục Cảnh sát Tấn Biên, dốc lòng điều tra vụ án xác chết nữ không đầu.
Có điều, Trần Trác còn là người liên lạc kiêm cấp trên của Triệu Ngọc, hiện tại đã đến giờ cơm, cho nên về tình về lý, Triệu Ngọc cũng phải bày tỏ một chút.
Thế là, Triệu Ngọc liền mời anh ta đến một nhà hàng có thức ăn khá đặc sắc để ăn trưa. Đương nhiên, Mã Nhuận Khuê và Ô Phương Phương đều đi cùng với Trần Trác, theo phép lịch sự, Triệu Ngọc cũng mời hai người bọn họ đi chung.
Có điều, vừa rồi Ô Phương Phương bị Triệu Ngọc làm bẽ mặt một phen, hiện giờ vẫn còn nổi nóng, cho nên liền lấy cớ có công chuyện phải làm, không tham gia.
Không có Ô Phương Phương, bầu không khí trên bàn ăn rõ ràng hài hòa hơn rất nhiều. Bởi vì buổi chiều còn có chuyện phải làm, mọi người cũng không uống rượu, chỉ là cùng nhau ôn chuyện, sau đó nói chuyện bàn công việc.
Mã Nhuận Khuê nói cho Triệu Ngọc, ý của cấp trên cũng không phải là muốn đem nhóm người lão Phong áp tải về thủ đô để chịu thẩm vấn. Bởi vì vụ án xảy ra ở Tấn Bình, cho nên, bọn họ hy vọng tội phạm được xử lý ngay tại chỗ. Đợi đến sau khi lấy được đầy đủ chứng cứ từ trong miệng của tội phạm, phòng Hình sự sẽ dùng thủ đoạn ngoại giao, tóm gọn một mẻ những phần tử ngoài vòng pháp luật đang ẩn nấp ở nước ngoài.
Người liên lạc Trần Trác thì thừa cơ giới thiệu với Triệu Ngọc: “Trưởng phòng Mã đã làm việc ở bên ngoài nhiều năm, đã xử lý qua không ít vụ án tương tự như vậy. Anh yên tâm, những phần tử ngoài vòng pháp luật ác ý chèn ép giá cổ phiếu của nhà máy thuốc, làm tổn hại đến lợi ích quốc gia chúng ta kia, một người cũng không chạy thoát được!”
“Ha ha!” Mã Nhuận Khuê khiêm tốn cười nói: “Cán sự Trần quá khen rồi, thực ra, công lao chân chính của cả vụ án, tất cả đều nhờ vào tổ điều tra đặc biệt của Tiểu Triệu đó! Nếu không phải là mấy người kịp thời phát hiện ra âm mưu của bọn chúng, thì tổn thất của quốc gia chúng ta còn lớn lắm! Nào, tôi lấy trà thay rượu, mời mọi người một chén! Vất vả rồi!”
Lời của Mã Nhuận Khuê thật khiến người ta cảm thấy dễ chịu, đám người lúc này cùng nhau nâng chén.
“Haiz!” Sau khi uống xong, Mã Nhuận Khuê thở dài, nói với Triệu Ngọc: “Tiểu Triệu à, liên quan đến tổ trưởng Ô Phương Phương, cậu cũng không nên để ý quá mức! Cái người này đối với ai cũng đều như vậy, nói chuyện thẳng thắn, thích làm gì thì làm, tính tình còn đặc biệt nóng nảy. Những người đã tiếp xúc với cô ấy đều đặt cho cô ấy một cái biệt hiệu, người lớn hơn thì gọi là hỏa muội, người nhỏ hơn thì gọi là hỏa tỷ!”
“Hỏa tỷ hỏa muội?” Triệu Ngọc mỉm cười: “Cô gái này có lửa sao?”
Thực ra, đằng sau Triệu Ngọc còn có một câu: “Có cần tôi giúp cô ấy dập lửa không?” Đương nhiên, những lời như vậy không thể nói ra được.
“Tôi đã sớm nhìn ra.” Ngô Tú Mẫn không nhịn được mà chen vào: “Căn cứ vào phân tích của tôi, cô gái này là một người yêu bản thân quá mức, cảm xúc tùy hứng, thường xuyên coi nhẹ cảm nhận của người khác, dễ kiếm kẻ thù. Tôi đoán, cô ấy khẳng định không có bạn trai!”
“Khụ khụ...” Triệu Ngọc thấy lời nói của Ngô Tú Mẫn có chút quá, vội vàng ho khan hai tiếng.
“Không sao, không sao!” Mã Nhuận Khuê vội vàng khoát tay ra hiệu: “Cô đoán được cũng không tệ, cô ấy thật sự không có bạn trai!”
“Có điều, Ô Phương Phương chính là một người vô cùng có năng lực. Nói đến đây thì thấy có chút giống với tổ trưởng Triệu, cô ấy cũng là tuyển chọn từ địa phương đến tổ điều tra đặc biệt, đã từng phá qua không ít vụ án lớn khó giải quyết đó!”
“Chỉ có điều, nửa năm trước, bởi vì phạm phải một sai lầm, lúc này mới bị sung quân đến tổ chuyên án đá quý bị mất trộm.” Mã Nhuận Khuê nhún vai: “Cho nên, nỗi tức giận của cô ấy cũng lớn hơn trước một chút!”
Haiz...
Bây giờ Triệu Ngọc mới hiểu được, hóa ra cô gái này cũng không phải vẫn luôn ở trong tổ chuyên án đá quý. Xem ra, cô gái với tính tình rất thối này, thật đúng là không đơn giản...