Vì không muốn Ô Phương Phương chú ý đến, Nhiễm Đào và Ngô Tú Mẫn dẫn Thôi Lệ Châu đến bệnh viện chuyên khám răng làm giám định. Cuối cùng chứng thực, Đào Hương vốn không lừa Thôi Lệ Châu, Thôi Lệ Châu quả thực là người sinh vào năm 96, khi cha của cô ta qua đời, cô ta chỉ mới hai tuổi.
Mặt khác, Triệu Ngọc sử dụng thiết bị giám định tàng hình, mang tấm ảnh đó ra giám định, thiết bị giám định cho ra số liệu chính xác hơn hết, năm chụp tấm ảnh đó quả thật là trùng với năm 98, năm quan trọng kia!
Còn nữa, với sự kiên nhẫn tìm kiếm của Tăng Khả, cậu ta đã tìm ra thông tin của mẹ Thôi Lệ Châu, thì ra, mẹ của Thôi Lệ Châu vốn không phải bị bệnh qua đời, mà bà ta không may chết vì một vụ tai nạn giao thông. Lúc đó, thậm chí Thôi Lệ Châu còn chưa đầy tháng!
Nếu tính ra vậy, thời gian có liên quan đến vụ án cơ bản có thể xác định được.
Năm 96, Thôi Lệ Châu ra đời, mất mẹ cùng năm đó; Vào giữa năm 98, cha bị bắt vào tù, nửa năm sau cha vì bị bệnh mà qua đời; Cùng năm đó, Thôi Lệ Châu và Bạch Lệ Lệ cùng xuất hiện trên bức ảnh; Vào mùa đông năm 98, Bạch Lệ Lệ lại bị tai bay vạ gió, trở thành người bị hại cuối cùng trong vụ án thi thể nữ không đầu.
“Bạch Lệ Lệ là người Lâm Kỳ, Bắc Tề tỉnh Mông Hương.” Tăng Khả chỉ vào thông tin trên bảng nói: “Sau này thi đỗ vào Học viện Sư phạm Nam Giang, học tại tỉnh Nam Giang, sau khi tốt nghiệp thực tập tại trường. Nhưng sau khi thực tập, thì không có thông tin gì trên hồ sơ nữa!”
“Có người nói, cô ta đã trở về nhà. Có người lại nói, cô ta theo bạn trai của mình về nhà của bạn trai. Nhưng mà, vì Bạch Lệ Lệ có quan hệ bất hòa với gia đình, cho nên trước khi cô ta bị hại, cô ta luôn trong tình trạng không để người khác biết tình hình thực tế!”
“Điểm này chúng ta đã xác định qua rồi!” Triệu Ngọc đính chính nói: “Tổ chuyên án 03 đã từng đến Mông Hương điều tra qua rồi, người dưới quê nói sau khi cô ta đi học thì không trở về nữa! Tổ chuyên án còn tìm được bạn học của Bạch Lệ Lệ, chứng thực Bạch Lệ Lệ vẫn luôn ở tỉnh Nam Giang! Nhưng cụ thể là làm công việc gì, thì không ai biết cả!”
Tổ chuyên án 03 mà Triệu Ngọc nói chính là đội điều tra mà đội trưởng Kim Chấn Bang năm đó đã từng tham gia. Ghi chép liên quan đến vụ án này trên cuốn sổ da bìa vàng cũng là năm đó để lại.
“Mọi người xem đi!” Triệu Ngọc chỉ vào tư liệu của Bạch Lệ Lệ và phân tích nói: “Tư liệu của tôi đã chứng thực, gia đình của Bạch Lệ Lệ có hoàn cảnh khó khăn, vốn là học sinh nghèo. Theo lý thuyết mà nói, thành tích học tập của cô ta khá tốt, muốn tìm được công việc tốt vốn không khó! Nhưng mà, cô ta lại chọn theo con đường khác...”
“Mọi người nhìn Bạch Lệ Lệ trong tấm ảnh lần nữa, xem cách ăn mặc của cô ta, có phải là phong cách ăn mặc rất thời trang, nhìn như một người phụ nữ cao quý…”
“À…” Nhiễm Đào hình như hiểu ra được điều gì, mở miệng như muốn nói chuyện, nhưng đột nhiên bị Ngô Tú Mẫn cắt ngang lời hắn ta.
“Cậu im miệng cho tôi!” Ngô Tú Mẫn trợn mắt nói: “Đợi tổ trưởng nói xong đi có được không? Thằng gây phiền phức, thật sự chịu không nổi cậu!”
“Mọi người xem lại đi.” Triệu Ngọc lại chỉ vào cha của Thôi Lệ Châu: “Thôi Phương Vũ sống ở thành phố Bách Linh, thành phố Bách Linh chỉ cách tỉnh Nam Giang có 150 kilomet! Hơn nữa, nhà họ Thôi làm công việc vận tải xí nghiệp, nếu như ông ấy thường xuyên đến tỉnh lị, vậy thì có thể nào…”
“Ý của anh là, có phải là…” Thôi Lệ Châu chau mày: “Bạch Lệ Lệ là người tình của cha tôi?”
“Ừm… tôi có một vấn đề..” Ai ngờ, Nhiễm Đào ngồi bên kia không hề nói gì lại giơ tay, chưa kịp đợi Ngô Tú Mẫn ngăn cản, hắn ta giành nói trước: “Tôi muốn hỏi một chút, chúng ta có vẻ như đang phá vụ án mất trộm viên đá quý? Viên đá quý bị trộm mất vào sáu năm trước, nhưng mà, chúng ta đang làm gì? Cho dù Bạch Lệ Lệ là mẹ nhỏ của Tiểu Chu Chu đi, thì có liên quan gì đến viên đá quý?”
“Ôi cái thằng này, thật xấu hổ quá!” Ngô Tú Mẫn che mặt lại: “Sau này, đừng nói quen biết tụi này có được không? Người của đội cơ động đều là đầu óc ngu si tứ chi phát triển!”
“Anh Đào!” Tăng Khả vội vàng nói: “Anh xem không hiểu sao? Ý của tổ trưởng là, đây không phải đơn giản là vụ án viên đá quý! Không lẽ anh không cảm thấy, nếu như chúng ta có thể phá được vụ án thi thể nữ không đầu, thì vụ viên đá quý này cũng được phá hay sao?”
“Ừ? À…à…à…” À cả nửa ngày trời, Nhiễm Đào mới từ từ hiểu ra mối liên quan lợi hại của hai vụ án này.
“Chỉ có thể là giả thiết!” Triệu Ngọc tiếp tục nói dựa theo suy nghĩ của mình: “Cho nên, công việc mà chúng ta phải làm tiếp theo là, tìm tất cả người thân của Thôi Lệ Châu, còn có những người năm xưa quen biết Thôi Phương Vũ nữa, xem những người này có biết mối quan hệ giữa Thôi Phương Vũ, Bạch Lệ Lệ và cả Đào Hương nữa hay không!”
“Được rồi, chuyện này giao cho em đi!” Tăng Khả gật đầu: “Hôm nay em tăng ca cũng phải giải quyết xong chuyện này!”
“Vất vả rồi!” Triệu Ngọc tiếp tục chỉ tay vào ảnh của Bạch Lệ Lệ nói: “Tiếp theo, chúng ta giả định một chút đi! Nếu như lúc đó, Bạch Lệ Lệ vẫn còn ở lại tỉnh Nam Giang, thì tấm ảnh này có phải cũng chụp ở tỉnh Nam Giang hay không? Nếu như có thể xác định được địa điểm trên tấm ảnh này, nói không chừng sẽ có ích cho vụ án!”
“Ôi..” Lúc này, Ngô Tú Mẫn nhìn ra một vấn đề: “Tổ trưởng, vụ án thi thể nữ không đầu, thật sự quá nguy hiểm mà! Đừng quên, thi thể của Bạch Lệ Lệ xuất hiện ở thành phố Cam Lũng! Thành phố Cam Lũng thuộc tỉnh Tấn An, so với tỉnh lị Nam Giang, thì khoảng cách…. À..”
“Chính xác là 550 kilomet!” Đối với các con số, Triệu Ngọc nhớ rất rõ, hắn đã sớm nhớ nằm lòng lúc có được sổ da!
“550 kilomet, xa như vậy…” Ngô Tú Mẫn chau mày: “Sau khi hung thủ giết người xong, chuyển tử thi đến xa nghìn dặm, quăng cái xác đến khu rừng không ai biết, vậy…”
“Ừ…” Ai ngờ, Thôi Lệ Châu đột nhiên xen vào: “Cũng có thể là, hung thủ bắt cóc nạn nhân trước, sau khi đến nơi muốn đến, giết chết nạn nhân? Tôi làm trộm cả đời rồi, chưa từng gặp người nào biến thái đến như vậy!”
“Cô mới có bao nhiêu tuổi đầu, còn nói là làm cả đời?” Triệu Ngọc bĩu môi: “Đây không phải là nơi biến thái nhất, nơi biến thái nhất là hung thủ xử lý thi thể cẩn thận, lau sạch máu trên thi thể, sau đó bôi chất bảo quản lên thi thể. Nếu như vào ngày đông lạnh giá, thi thể thậm chí có thể giữ được một tháng mà không bị thối rữa!”
“Ôi trời ơi!” Thôi Lệ Châu tặc lưỡi: “Vậy chắc chắn là không phải cha tôi làm đâu, cha tôi là trộm, đâu phải là người nhập liệm, sao có thể biết được kỹ thuật chống phân hủy đó chứ?”
“Đúng, cô nói không sai.” Triệu Ngọc thở dài: “Lúc đầu, cảnh sát cũng nghi ngờ như vậy, nghi ngờ hung thủ có thể là một người nhập liệm có kinh nghiệm xử lý người chết! Hơn nữa còn là cao thủ!”
“Vậy… cái đầu đâu?” Thôi Lệ Châu sợ hãi hỏi: “Cái đầu của nạn nhân, đã đi đâu rồi? Hay là, bị kẻ giết người biến thái cất… cất giữ…”
“Nếu như vậy thì quả thực là một chuyện tốt đấy chứ!” Triệu Ngọc nhún vai: “Ít nhất có thể tìm được chứng cứ! Điều khó khăn nhất hiện nay của chúng ta chính là không có chứng cứ! Nếu như chúng ta có tìm được kẻ tình nghi đi nữa, chỉ cần người đó không chịu mở miệng, chúng ta cũng không làm gì được hắn!”
“Không phải cha của tôi, anh yên tâm đi!” Thôi Lệ Châu nói: “Không sợ mấy anh cười, cha tôi thấy máu là sẽ ngất! Hơn nữa, sau này ông ấy cũng trở nên hồ đồ như vậy rồi, nếu như thật sự giết người, dù sao cũng phải nói hớ vài câu chứ?”
“Ha ha, vậy thì quá thú vị rồi!” Nhiễm Đào lại không thể kiềm chế xen vào: “Viên đá ‘Ngôi sao Tamil’ rõ ràng là cha cô ăn trộm, cô cũng vừa mới nói, ông ấy hồ đồ đến như vậy rồi, vậy tại sao không nói hớ tung tích của viên đá quý ra chứ?”
“Vậy có nghĩa là, viên đá quý vốn không ở trong tay của cha tôi phải không?” Thôi Lệ Châu liếc nhìn Nhiễm Đào.
“Ừm… Chà chà…” Ai ngờ, sau khi nghe đoạn đối thoại của hai người, Triệu Ngọc hình như đang suy nghĩ chuyện gì, hắn chẹp môi dưới dưới nhiều lần, sau đó mới nói với Nhiễm Đào: “Đào à, nãy cậu nói cái gì? Cái gì nói hớ?”
“Tôi nói, tại sao Đào Hương không nói hớ ra tung tích của viên đá quý!” Nhiễm Đào lặp lại lần nữa.
“À…” Triệu Ngọc tựa vào bức tường phía sau, tự lẩm bẩm nói vài câu: “Xem ra, tôi phải đến Giang Nam một chuyến thôi…”