Sau khi cửa nhà hàng Nhật bị siêu sao Trương Tử Thần kéo ra, trong phòng bỗng chốc vang lên những tiếng cảm thán.
Wow!
Hi!
Clap clap clap…
Tiếp sau những tiếng cảm thán là tiếng vỗ tay vang lên theo.
Chỉ thấy mọi người gần như đã ngồi chật cứng hết những tấm chiếu trong phòng. Sau khi nhìn thấy siêu sao Trương Tử Thần, tất cả bọn họ đều hào hứng vẫy tay, gào thét! Trong lúc đó, còn có người đã sớm chuẩn bị xong dải lụa màu và ném hoa lên, làm cho không khí trong phòng bùng nổ trong nháy mắt.
“Cám ơn anh cảnh sát!” Trương Tử Thần lễ phép cúi người chào Triệu Ngọc, đồng thời lấy một đĩa CD tinh xảo trong túi xách của mình ra đưa cho Triệu Ngọc: “Đây là bản gốc album kỷ niệm của tôi, bên trong có kèm theo chữ ký, tặng cho anh để bày tỏ sự biết ơn của tôi!”
“Ồ… Cám ơn… Cám ơn…” Triệu Ngọc vừa nhận đĩa CD vừa giương mắt nhìn đám người nhiệt huyết đầy mình bên trong phòng. Chỉ thấy tất cả bọn họ đều là những người trẻ tuổi vẫn còn nét trẻ con.
Lúc này, trong lòng Triệu Ngọc có vài lời muốn nói, nhưng lại vẫn không tìm được lý do hợp lý.
“Ừm…” Trương Tử Thần thấy Triệu Ngọc vẫn chưa có ý muốn rời khỏi, lại vội dặn dò một câu: “Xin anh đấy. Tin tức tôi đang ở đây, xin anh nhất định đừng nói cho người khác! Những người ở đây đều là bạn học cũ của tôi ở thành phố Bạch Linh! Chúng tôi thật sự không muốn bị người ngoài làm phiền!”
“Ồ, hiểu rồi, hiểu rồi! Cô yên tâm đi! Ừ…!” Thật ra, trong lòng Triệu Ngọc vẫn đang suy nghĩ. Nếu như là phó bản Kỳ Ngộ, có phải vẫn nên xảy ra chuyện gì đó nữa không? Nhưng mà… trước mắt chẳng qua chỉ là một cuộc tụ tập mà thôi… Vậy thì… Tại sao…
Lúc Triệu Ngọc đang đứng do dự ở cửa vào, hắn vẫn luôn cầm điện thoại trong tay, lắc lư qua lại theo tay của hắn.
Trương Tử Thần thấy Triệu Ngọc vẫn còn ăn vạ không chịu đi, lập tức nghĩ đến một ý, vội vàng nhận lấy điện thoại của Triệu Ngọc. Sau đó nói với bạn học của cô ấy: “Tiểu Lâm, đến đây, giúp tớ chụp một tấm với anh cảnh sát này đi! OK?”
Cô bạn tên là Tiểu Lâm lập tức nhảy lại, cầm lấy điện thoại của Triệu Ngọc.
Ừm…
Vốn dĩ, Triệu Ngọc cũng không nghĩ đến chuyện chụp ảnh gì cả, nhưng nếu siêu sao đã nhiệt tình như vậy, hắn làm ra vẻ cũng không tốt lắm nên hắn vui vẻ sóng vai đứng với Trương Tử Thần chụp chung một tấm ảnh.
Có điều nhìn thì có vẻ như là đang vui vẻ chụp ảnh nhưng rõ ràng Trương Tử Thần là bất đắc dĩ còn Triệu Ngọc thì đang lúng túng.
Sau khi chụp ảnh xong, quả thật Triệu Ngọc không tìm được lý do gì để ở lại nữa. Lúc này hắn mới tạm biệt siêu sao, rời khỏi nhà hàng.
Sau khi quay lại xe cảnh sát, Triệu Ngọc cũng cảm thấy hơi khác thường, thật sự là nghĩ không ra, hai ngày ngắn ngủn, vậy mà lại được tiếp xúc thân mật với vị siêu sao này đến hai lần.
Bởi vì Triệu Ngọc là xuyên đến đây, ở thế giới trước đây của hắn vốn không có ngôi sao Trương Tử Thần ấy. Mà ở thế giới này, Triệu Ngọc cũng không có chút hứng thú nào với việc theo đuổi thần tượng, cho nên Triệu Ngọc cũng không có cảm giác đặc biệt gì với Trương Tử Thần.
So sánh tiếp thì hắn lại càng quan tâm đến manh mối để phá án và điểm tích lũy Kỳ Ngộ của mình hơn.
Buồn rầu!
Rất rõ ràng, lần này nhất thời gặp được siêu sao cũng không thể đạt được quá nhiều điểm tích lũy cho hắn. Hắn chỉ đưa Trương Tử Thần từ nơi kẹt xe đến chỗ nhà hàng Nhật này mà thôi.
Hóa ra, khi còn nhỏ, Trương Tử Thần đã từng học ở thành phố Bách Linh. Lần này đến đây để mở buổi biểu diễn thứ một trăm, cũng là có ý nghĩa kỷ niệm nhất định.
Sau khi kết thúc buổi biểu diễn, Trương Tử Thần đã đồng ý lời mời đến dự tiệc với những người bạn học cũ, lại bởi vì thông báo và lịch trình cho nên đã xảy ra vài mâu thuẫn với quản lý của cô ấy. Kết quả, Trương Tử Thần giận dỗi trốn đi, lúc này mới gặp được Triệu Ngọc.
Nhưng mà, ngoại trừ là một nhân vật khách mời làm tài xế ra thì cũng không xảy ra kỳ ngộ gì khác cả. Cho nên, khi hắn lái xe cảnh sát trở về đồn cảnh sát Bách Linh, điểm tích lũy Kỳ Ngộ trong đầu hắn chỉ tăng lên có 33 điểm mà thôi.
33 điểm thật sự là quá ít rồi!
Triệu Ngọc bất giác thấy hơi hối hận. Nếu sớm biết là như vậy thì còn không bằng hắn dùng thời gian đó đi nghiên cứu vụ án còn hơn!
Vẫn may, sau khi hắn lái xe trở lại đồn cảnh sát, bên tổ điều tra đặc biệt đúng thật là truyền đến một tin tức tốt. Tăng Khả thông qua siêu phần mềm của cậu ta đã tìm thấy Đào Hương trong video của buổi triển lãm vào sáu năm trước!
Vì thế, những dự đoán trước kia bây giờ rốt cuộc cũng đã thành sự thật, viên đá quý “Ngôi sao Tamil” đó quả nhiên là bị vua trộm Đào Hương trộm đi mất.
Giống như những gì Triệu Ngọc đã lường trước, trước buổi triển lãm hai ngày, Đào Hương quả thật đã từng đến hiện trường, có bốn, năm camera giám sát quay được ông ta. Nhưng mà có thể là do tài cao thì gan cũng lớn, vậy mà ông ta lại không dùng bất kỳ thứ gì để hóa trang và che giấu, chỉ mặc một bộ âu phục không chút thu hút gì, xuất hiện tại buổi triển lãm.
Ông ta ở buổi triển lãm nhìn cái này một chút, nhìn cái kia một chút, biểu hiện giống với du khách bình thường như đúc, cho nên tuy rằng đội chuyên án đã xem đi xem lại những video đó trong sáu năm nhưng lại vẫn chưa hề phát hiện ra.
Nhưng mà, làm cho người ta thất vọng là cái miệng quạ đen của Nhiễm Đào cũng ứng nghiệm. Tuy rằng bọn họ đã tìm thấy Đào Hương trong video, nhưng căn bản là không có tác dụng gì cả.
Xem như viên đá quý thật sự đã bị Đào Hương trộm đi nhưng bọn họ vẫn không biết viên đá quý đó đã lạc đi đâu như cũ!
Cảm giác đó giống như là cả đám bọn họ sau khi lượn một vòng lớn quanh hai vụ án này, cuối cùng lại quay trở về vạch xuất phát. Kết quả là cũng không biết viên đá quý đó đã lạc đến nơi nào rồi, cũng không có cách nào định tội Đào Hương trong vụ án thi thể nữ không đầu!
Nhưng Triệu Ngọc cũng đã chuẩn bị tâm lý từ sớm đối với kết quả này. Chẳng những không vì vậy mà cảm thấy mất mát, ngược lại lòng tin của hắn lại càng được tăng cao.
Vào buổi chiều, thật sự là Triệu Ngọc đã mệt đến không chịu nổi, hắn tìm một trung tâm tắm rửa rồi đưa hai người anh em Nhiễm Đào và Tăng Khả đi trung tâm sung sướng ngâm mình.
Về vụ án, mặc dù trong lòng Triệu Ngọc cũng sốt ruột nhưng hắn hiểu rất rõ đạo lý “Dục tốc bất đạt, người quá vội vàng thì sẽ mất đi sự tinh khôn”. Mấy ngày liên tiếp thần kinh của bọn họ đã quá căng thẳng, cần phải thả lỏng một chút mới được.
Sau khi ba người ngâm mình xong lại ở trung tâm tắm rửa thỏa mãn ngủ một giấc.
Ngủ một giấc tỉnh dậy, Triệu Ngọc thấy vụ án cũng không có tiến triển gì mới, dứt khoát gọi tất cả các cảnh sát trong tổ đến phố ăn vặt Bách Linh thưởng thức món ngon địa phương.
Thú vị chính là máy thăm dò tàng hình của Triệu Ngọc vẫn luôn mở, vậy mà hắn lại phát hiện ra ở bên đường luôn có người theo dõi bọn họ.
Không cần nói thì cũng biết những người này đương nhiên là do cái cô Ô Phương Phương vẫn chưa từ bỏ ý định kia cử đi. Do vậy có thể thấy được hình như là bây giờ Ô Phương Phương cũng không có biện pháp gì tốt hơn để phá án!
Mặc dù bây giờ đang là mùa đông giá rét, hơn nữa còn có người theo dõi, nhưng mọi người vẫn chơi rất vui vẻ. Gần như đã thử hết tất cả các món ngon trên phố ăn vặt.
Không biết là đã xảy ra chuyện gì, hôm nay Triệu Ngọc cũng cực kỳ hào phóng. Không những đài thọ hết tất cả những món ngon ở đây và chơi tới bến, hắn vậy mà còn đến cửa hàng độc quyền, mua cho cả đám rất nhiều quần áo hàng hiệu. Hơn nữa, vừa mua là mua ba, năm bộ, làm cho cả bọn Ngô Tú Mẫn liên tục líu lưỡi, được sủng ái mà sợ hãi.
Thật ra, Triệu Ngọc chính là thuộc tuýp người rộng rãi. Đối với bạn bè của mình, hắn luôn hào phóng. Huống chi, trong lúc phá án hắn vẫn không ngừng kiếm tiền làm giàu, chút tiền này vốn không tính là gì cả.
Cứ như vậy, cả đám liên tục ăn uống, mua sắm, chơi cho đến hơn chín giờ mới quay trở lại Cục Cảnh sát Bách Linh.
Nếu nói thảm thì không thể nghi ngờ gì là phải kể đến đám người theo dõi bọn họ. Tốn công vô ích nhìn người ta vừa ăn uống vừa mua sắm, bọn họ đã sớm thèm đến chẳng thiết gì nữa rồi! Bọn họ còn cho rằng tổ điều tra đặc biệt có nhiều tiền thưởng, có người còn sinh ra ý nghĩ tạo phản để chạy đến tổ điều tra đặc biệt…
Sau khi về đến văn phòng Cục Cảnh sát, cả đám kiềm chế lại tính phóng đãng của mình, lại bắt đầu vội vàng, bận rộn điều tra.
Nhưng mà, cho dù mọi người đã khôi phục tinh thần thì cũng không thể làm gì khác hơn, đây chính là một vụ án khó giải quyết. Mãi cho đến sau mười hai giờ đêm vẫn không có tiến triển gì mới.
Lúc này, Triệu Ngọc đang quan sát Đào Hương tại buổi triển lãm trong video, trong đầu đúng lúc truyền đến âm thanh kết thúc kỳ ngộ.
Độ hoàn thành 115%, hắn được hai đạo cụ mới, một bộ găng tay tàng hình và một máy phản camera. Cái trước có thể giúp hắn không để lại dấu vân tay, cái sau có thể giúp hắn biến mất trong máy giám sát!
Hơi thú vị rồi đấy! Không nói đến găng tay tàng hình, nhưng mà cái máy phản camera này thật sự là hơi bị thú vị đấy. Có nó thì mình sẽ không bị camera quay trúng. Nó chính là một thần khí chuyên để làm việc xấu đấy!
Hơn nữa bây giờ, hắn đang điều tra video giám sát của Đào Hương, đại ca hệ thống bỗng nhiên thưởng cho hắn loại đạo cụ như vậy, có phải là có nhắc nhở gì đó không đây?
“Ối?”
Ngay lúc Triệu Ngọc đang suy nghĩ, trong văn phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng hét đầy kinh ngạc. Mà tiếng hét này cũng không phải là do Triệu Ngọc phát ra.
Triệu Ngọc cũng bị dọa sợ, vội vàng quay đầu lại nhìn.
Chỉ thấy Thôi Lệ Châu vội vàng chạy đến phía trước màn hình, kích động chỉ vào Đào Hương trên màn hình, nói: “Nhanh! Mọi người chỉnh về phía trước một chút nữa đi. Hình như là tôi… Hình như là tôi nhìn thấy cái gì đó…”