Cũng may, tuy người chết thứ hai trong vụ án thi thể nữ không đầu đúng là đến từ Tần Sơn nhưng không liên quan tới Triệu Ngọc một chút nào cả.
Người này tên là Tôn Tú Nga, người ở huyện Tửu Dương của Tần Sơn, mất tích lúc ba mươi tám tuổi, chưa lập gia đình và thất nghiệp. Bởi vì quan hệ gia đình không hòa thuận nên sau khi mất tích vẫn không có người báo án, khiến nhiều năm trôi qua, thi thể vẫn không có cách xác nhận.
Có điều Cục Cảnh sát Bách Linh điều tra vô cùng cẩn thận, họ tìm kiếm thông qua danh tính, không ngờ tìm được một bản ghi chép trên hồ sơ cũ của một cảnh sát Tần Sơn. Thì ra, từ cuối những năm 80 xa xôi, Tôn Tú Nga phạm tội buôn bán trẻ em nên đã từng bị cảnh sát bắt, hơn nữa còn phải ngồi bóc lịch ở nhà giam của huyện hai năm.
Bọn buôn người!
Lại là bọn buôn người nữa sao!?
Sau khi nhìn thấy tư liệu này, điều đầu tiên mà Triệu Ngọc và các thành viên trong tổ nghĩ đến chính là danh từ này. Từ khi điều tra Bạch Lệ Lệ, bọn họ đã hoài nghi rồi, động cơ vụ án thi thể nữ không đầu phải chăng cũng có liên quan đến bọn buôn người?
Hơn nữa, không riêng gì đám người Triệu Ngọc, từ ba năm trước khi phải điều tra lại vụ án này, tổ điều tra đặc biệt cũ cũng hoài nghi như vậy. Đội trưởng Kim thậm chí còn viết việc này trong quyển sổ bìa da màu vàng!
Bạch Lệ Lệ tuy chưa tính là mang danh bọn buôn người, nhưng bà ta bắt cóc Thôi Lệ Châu, ít nhất hành vi này có điểm tương đồng với bọn buôn người.
Như vậy, có phải hung thủ của vụ án thi thể nữ không đầu vì mang hận với bọn buôn người cho nên mới gây ra vụ án như thế này không?
Thật ra ngay từ lúc ban đầu, điểm đáng ngờ này khi điều tra đã bị cảnh sát phủ định rồi!
Bởi vì người bị hại thứ tư trong vụ án thi thể nữ không đầu - Trương Tiếu Tiếu chính là một người làm nhân viên kế toán cao cấp cho xí nghiệp nhà nước. Người này ở địa phương vô cùng nổi tiếng, điều kiện gia đình cũng rất tốt, cơ bản khác xa với cái cụm từ bọn buôn người kia.
Không những thế, người bị hại thứ năm - Tịch Diễm Mai là một giáo viên nhân dân, chồng mở nhà máy làm cáp điện, có thể nói rằng giàu nứt đố đổ vách, càng ít có khả năng đi buôn người hơn!
Cho nên tuy rằng Tôn Tú Nga đã từng là một kẻ buôn người thì cũng không thể chứng minh vụ án thi thể nữ không đầu và bọn buôn người có liên quan với nhau.
Ngoài ra, Tôn Tú Nga còn cách Tần Sơn rất xa, thế nên càng không có khả năng gặp Đỗ Mạn Đình. Vì thế nên tuy rằng đã xác minh được danh tính của người chết nhưng vẫn không giúp vụ án có gì tiến triển.
“Trời ạ...” Nhiễm Đào chỉ vào bản đồ. “Thi thể của Tôn Tú Nga được phát hiện ở tỉnh Tấn An, thành phố Lâm Phụ. Khoảng cách từ Tần Sơn đến Lâm Phụ là tám trăm cây số đó? Mang một người chết đi tám trăm cây số, điều này... điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi!”
“Đúng đấy! Thảo nào thi thể Tôn Tú Nga hư thối vô cùng nghiêm trọng!” Ngô Tú Mẫn nói thêm: “Xem ra hung thủ giết người trước, rồi mới xử lý thi thể và vận chuyển tới đây!”
“Đúng thế!” Nghe được lời này, đội trưởng Tôn thở dài thườn thượt và nói với Triệu Ngọc: “Tổ trưởng, tốt xấu gì thì tôi cũng đã bôn ba một đời, không biết tôi có thể nói quan điểm của tôi về vụ án này được không?”
“Đương nhiên, tôi cầu còn không được đây!” Không nghĩ tới đội trưởng Tôn lại nhiệt tình như vậy, Triệu Ngọc vội vàng ôm quyền làm lễ.
Từ khi kết bạn với vị đội trưởng đội cảnh sát hình sự này, Triệu Ngọc luôn có hảo cảm với ông ấy. Ông ấy khiến hắn cảm thấy những phẩm chất tốt đẹp của một người cảnh sát hình sự đều được thể hiện ra ở ông ấy như: Không kiêu ngạo, không nịnh bợ, kiên cường chính trực, thẳng thắn tận tụy, tràn đầy nhiệt huyết.
“Tôi phát hiện ra một vấn đề, thật ra chúng ta đừng chỉ nhìn vào cái danh và sự ảnh hưởng lớn của vụ án thi thể nữ không đầu.” Ông nghiêm túc nói: “Nhưng tôi thấy thật ra hành động cay độc nhất của hung thủ chính là thủ pháp mang thi thể đi ngàn dặm!”
“Ồ?”
Đội trưởng Tôn lên tiếng, mở ra một ý mới, nhanh chóng thu hút được sự chú ý của mọi người.
“Tôi nghi ngờ, sở dĩ hung thủ mang thi thể đến một nơi xa như vậy chính là để cảnh sát không thể xác nhận danh tính của thi thể.”
“Hơn nữa còn là ở thời đại đó nữa!” Đội trưởng Tôn lại nói liến thoắng: “Lúc đó cách phá án và bắt giam hung thủ của chúng ta còn lạc hậu, thông tin không phát triển. Mọi chuyện chỉ có thể dựa vào dấu vân tay, dấu chân và chứng minh nhân dân, nào giống như bây giờ, camera theo dõi ở khắp nơi...”
“Vậy nên thời điểm phá án tốt nhất thường là ngay khi phát hiện vụ án. Càng xác minh được danh tính người chết càng sớm thì càng có lợi cho việc phá án! Nhưng... hung thủ lại lợi dụng đúng điểm này.”
“Sau khi giết người ở một chỗ lại có thể mang thi thể chuyển đi xa như vậy, chuyện này không thể nghi ngờ chính là gây thêm khó khăn cho việc phá án! Hơn nữa gã còn chặt đầu, cắt đứt ngón tay của người chết. Vì điểm đó mà cảnh sát càng khó khăn trong việc xác minh danh tính người bị hại hơn!”
“Không thể xác minh danh tính thì sẽ gây chậm trễ tới thời cơ lấy chứng cứ tốt nhất khiến việc phá án càng không dễ dàng.” Đội trưởng Tôn nghiêm trang nói: “Cho nên tôi cho rằng tên hung thủ này rất quen thuộc với quá trình phá án của cảnh sát chúng ta! Chặt đầu, di chuyển thi thể, chặt đứt ngón tay! Tất cả đều là hành vi chủ quan của hung thủ, mục đích gì ư, chính là muốn kéo dài thời gian xác minh danh tính người chết của cảnh sát.”
“Đúng!” Sau khi nghe xong, Triệu Ngọc nặng nề gật đầu, vô cùng đồng ý với quan điểm của đội trưởng Tôn.
Thật ra từ sớm, Triệu Ngọc đã nghĩ tới điểm này, hoặc là hung thủ là người của bên cảnh sát, hoặc là một người thường xuyên tiếp xúc với cảnh sát.
Bởi lẽ đó, Triệu Ngọc mới có thể nghi ngờ Đào Hương. Là vua trộm, đương nhiên ông ta biết được quá trình phá án của cảnh sát chẳng phải sao?
Nhưng mà có nhiều dấu vết cho thấy Đào Hương chưa chắc đã là hung phạm của vụ án, vậy thì... là ai đây? Là đồng lõa bí ẩn của ông ta à?
Nếu người này và Đào Hương hợp tác, có thể nào cũng sẽ nắm rõ đường đi nước bước của cảnh sát? Hoặc là hai người đó hỗ trợ nhau, vụ án thi thể nữ không đầu kia chính là do hai người cùng phạm tội?
“Nếu đội trưởng Tôn nói như vậy...” Nhiễm Đào suy nghĩ rồi nói: “Có thể xác nhận được một số chuyện đây! Từ sau năm 98, hung thủ không giết người nữa. Chẳng lẽ thật sự bởi vì kỹ thuật ADN phát triển sao? Có kỹ thuật ADN, dù hung thủ có đem thi thể ra nước ngoài thì vẫn có thể xác minh được danh tính. Vậy nên gã mới không dám tái phạm nữa à?”
“Đúng vậy, tôi cho rằng chính là như thế!” Đội trưởng Tôn gật đầu. “Hy vọng có thể trợ giúp được lãnh đạo.”
Đội trưởng Tôn vừa nói tới đây thì bỗng nhiên Tăng Khả vẫy tay với Triệu Ngọc. Hắn vừa nhìn liền hiểu, chắc chắn là Tăng Khả đã tìm ra thông tin của cô gái mang vòng tay hình rồng.
Có thêm sự xuất hiện của đội trưởng Tôn, Tăng Khả không biết ý của Triệu Ngọc, ngập ngừng không dám nói thẳng.
Giờ phút này, Triệu Ngọc nhanh chóng suy nghĩ trong đầu về bước tiếp theo của kế hoạch. Theo lý thuyết, mọi chuyện đã đến bước này rồi thì phải dốc toàn lực để đối phó! Sử dụng năng lực cảnh sát Bách Linh để tập trung điều tra lai lịch của chiếc vòng tay hình rồng kia. .
Nhưng Triệu Ngọc mơ hồ nhận ra một điều, nếu làm việc kiểu gióng trống khua chiêng, chắc chắn sẽ có chút không ổn. Phải biết rằng, vụ án đã đến giai đoạn nghiêm trọng, rất nhiều người chú ý tới việc này như Tổng cục Hình sự, các phòng ban ở tỉnh Nam Giang, Cục Cảnh sát Bách Linh, Ô Phương Phương,...
Bây giờ chẳng qua chỉ mới phát hiện một cái vòng tay hình rồng, nếu cứ gióng trống khua chiêng đi tìm manh mối, tìm được thì may, nhưng nếu không ra kết quả thì ắt sẽ gây ảnh hưởng bất lợi cho tổ điều tra của mình.
Hơn nữa, Triệu Ngọc còn lo lắng nếu quá nhiều người biết việc này liệu có đánh rắn động cỏ hay không? Lỡ đâu kẻ bị tình nghi luôn luôn âm thầm chú ý tới đường đi nước bước của việc điều tra thì sao?
Cho nên mọi chuyện vẫn phải vô cùng cẩn thận mới được! Nghĩ đến điểm này, ánh mắt của hắn dời đến đội trưởng Tôn. Sau đó, hắn trực tiếp nắm lấy vai ông, lặng lẽ nói thầm rất nhiều.
Triệu Ngọc đem chuyện vòng tay hình rồng và sự lo lắng của mình nói hết cho ông ấy biết. Đội trưởng Tôn nghe xong mà vô cùng phấn khởi, cũng cho rằng đây là một manh mối quan trọng, cần phải lập tức điều tra.
Nhưng Triệu Ngọc lại yêu cầu ông bí mật thực hiện việc này, tạm thời không nên báo cáo với cấp trên.
Đội trưởng Tôn là một lão tướng có kinh nghiệm sa trường, ông đương nhiên hiểu được lo lắng của Triệu Ngọc. Ông vỗ ngực cam đoan với hắn, người của ông phái đi tuyệt đối đều đáng tin cậy, nhất định ông sẽ xử lý chuyện này thật tốt!
Trong chớp mắt, Triệu Ngọc càng thêm kính nể vị cảnh sát hình sự đã cao tuổi này, người ta còn vài ngày nữa là về hưu rồi, căn bản không đáng chơi liều như thế. Vậy mà ông vẫn vô cùng vui vẻ mà đáp ứng, không hề chối bỏ, điều này cũng đủ để thấy sự hết lòng tận tụy, chân thành thẳng thắn của ông.
Sau khi Tăng Khả định vị được di động của cô gái kia xong, đội trưởng Tôn ngay lập tức tập trung lực lượng, chuẩn bị xuất phát.
Để có thể trực tiếp lấy tư liệu, Triệu Ngọc đưa Nhiễm Đào, Ngô Tú Mẫn và Thôi Lệ Châu theo, chỉ để Tăng Khả ở lại tổng bộ để theo dõi tình hình.
Bây giờ đã là năm giờ rưỡi sáng, bầu trời vẫn tối đen. Ngồi lên xe cảnh sát rời đi, Triệu Ngọc không khỏi cảm thấy thất vọng rầu rĩ, không biết lần này có thể có thêm được thu hoạch gì mới không đây...