Cuồng Thám

Chương 68: Chương 68CÓ NGƯỜI NHỚ ĐẾN TÔI?





“Không thể nào? Lão Kim, trước giờ anh chưa từng nói đùa đâu đấy!” Đội trưởng Liêu kinh ngạc: “Tôi có nghe nói qua về người tên Triệu Ngọc này và cũng đã gặp qua cậu ta trong cuộc họp biểu dương hôm qua. Tuy cậu ta liên tiếp bắt được hai tên hung thủ, lấy được tiền thưởng, nhưng nghe nói đạo đức của cậu ta không ra sao cả, hiện tại ngay cả bên Cục thành phố cũng có nhiều người đồn đoán về tên cảnh sát du côn này đấy! Vì sao anh lại coi trọng cậu ta như vậy?”

“Lão Liêu à.” Đội trưởng Kim vẫn mang bộ dáng nghiêm túc, ông nói: “Mặc dù đạo đức của tên này có chút vấn đề, nhưng mà, cái tính cách liều mạng và tàn nhẫn trên người cậu ta thì không phải ai cũng có được. Nhìn vào cậu ta, tôi phảng phất thấy được bóng dáng chúng ta lúc còn trẻ tuổi! Anh có còn nhớ, khi còn ở đồn cảnh sát, người khác gọi chúng ta là gì không?”

“Là dã thú! Ha ha ha, lão già như anh cũng nhớ dai thật!” Đội trưởng Liêu cười nói: “Đúng vậy, khi đó muốn trấn áp tội phạm thì yêu cầu đám cảnh sát hình sự chúng ta phải giống như dã thú vậy, phải hung hãn hơn tội phạm mới được! Nhưng mà, thời đại bây giờ đã khác xưa, tội phạm hiện nay không phải chỉ là những kẻ đầu óc ngu si tứ chi phát triển, bắt tội phạm cũng không còn phải dùng nhiều tới sức mạnh. Theo tôi thấy, vẫn là những người như Khúc Bình, thì sẽ càng thỏa đáng hơn mới đúng?”

“Đám người Khúc Bình có thừa năng lực, nhưng không đủ quyết đoán! Nếu như không tin, anh cứ chống mắt mà xem!” Đội trưởng Kim vẫn kiên trì với ý kiến của mình: “Tên nhóc Triệu Ngọc này sẽ còn khiến anh giật nảy mình cho mà xem!”

“Có giật nảy mình hay không tôi không dám nhận,” Đội trưởng Liêu cười nói, “nhưng Lưu Trường Hổ là người như thế nào, có bối cảnh gì, anh còn rõ hơn tôi. Tôi thấy, chưa đến ngày anh được xuất viện, chắc Triệu Ngọc đã bị hắn ta đuổi đi rồi!”.

“Đại trượng phu co được dãn được.” Đội trưởng Kim nói với biểu cảm nghiêm trọng: “Chịu một chút thiệt thòi, ngược lại càng mau trưởng thành hơn!”

“Chỉ sợ người nối nghiệp mà anh xem trọng không chịu được thiệt thòi thôi!” Đội trưởng Liêu nói: “Chẳng may cậu ta kích động, làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn, vậy thì coi như tiêu đời!”

“Cũng phải!” Đội trưởng Kim gật gật đầu, suy nghĩ rồi nói: “Thế nhưng... Nói trở lại, lão Liêu à, tôi nghe nói anh sắp lên chức Cục phó, đối với mấy đứa trong đội của tôi, mong anh chăm sóc bọn họ giùm! Nhất là tên Triệu Ngọc này, nếu như thật sự cậu ta có dấu hiệu đi chệch hướng, anh giúp tôi chấn chỉnh một chút!”

“Yên tâm đi!” Đội trưởng Liêu nhận lời: “Mặc dù anh luôn bày ra bộ mặt khó chịu với đám thuộc hạ của mình, khiến cho mọi người đều kính sợ. Nhưng tôi biết, điều khiến anh bận tâm nhất, thật ra chính là bọn họ! Về phần tên Triệu Ngọc kia, tôi không dám đảm bảo, chỉ có thể cố gắng hết sức. Nhưng mà, tôi có phần kỳ vọng ở cậu ta, trong tương lai cậu ta sẽ làm tôi với anh giật nảy mình như thế nào đây?!”

...

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!!”

Triệu Ngọc hắt hơi ba lần liên tiếp, trong lòng liền cằn nhằn, có người đang nhớ đến mình? Hay là mình bị cảm rồi?

Sau khi suy nghĩ xong, hắn giơ di động lên, sau đó nhắm thẳng ống kính vào một người bị đánh tới răng môi lẫn lộn, trong miệng thì lẩm bẩm: “Đứng ngay ngắn lại, nhìn ống kính, mở to mắt ra!”

Con mắt của người đó đã bị Triệu Ngọc đánh cho sưng lên, làm sao mở to ra được? Người đó sợ sệt, dựa vào bức tường để đứng thẳng lên, đồng thời nhỏ giọng xin xỏ: “Đại ca, em sai rồi! Em sai thật rồi! Anh tha cho chúng em đi!”

Người này chính là tên tóc vàng trước đây muốn đòi Triệu Ngọc bồi thường ở Cục Cảnh sát. Ở bên cạnh gã còn có bốn tên đồng bọn, cũng đã bị Triệu Ngọc đánh tới đứng không vững, đang rên rỉ đau đớn!

Nơi này chính là một góc vắng vẻ nào đó trong con hẻm Ngọc Khê. Trước ngực tên tóc vàng đeo một tấm bảng, trên tấm bảng là năm chữ to viết xiêu xiêu vẹo vẹo: Ở - đây - bán - thuốc - lắc! Phía dưới tấm bảng còn có một túi kẹo được dán lên bằng băng keo.

Tạch! Tạch!

Triệu Ngọc chụp hình xong, vẫy tay ra lệnh: “Được rồi, người kế tiếp, đúng vậy... Đưa tấm bảng cho nó!”

Tên tóc vàng không dám cãi lệnh, vội vàng đưa tấm bảng và túi kẹo cho tên đứng cạnh, Triệu Ngọc lần lượt chụp hình cho bọn chúng.

“Được rồi, xong việc!” Sau khi chụp xong xuôi, Triệu Ngọc lắc lắc điện thoại, nói với nhóm côn đồ: “Đợi rồi, các chú về nhà chờ lệnh triệu tập của anh, sau khi có lệnh triệu tập, anh sẽ mời các chú đến Cục Cảnh sát uống trà!”

“Đại ca!” Tên tóc vàng khóc không ra nước mắt, tay thì túm chặt lấy ống quần Triệu Ngọc, miệng gào khóc inh ỏi: “Em biết sai rồi! Tiền của anh đây, mười nghìn tệ! Đây, em đem đủ cho anh rồi đây!”

Tên khác bước cà nhắc tới đưa một túi giấy tới trước mặt Triệu Ngọc: “Đúng vậy, đại ca, anh đếm xem, mười nghìn tệ, một xu cũng không thiếu! Nếu anh cảm thấy chưa đủ, chúng em sẽ đi kiếm thêm! Cầu xin anh, mau cầm đi!”

“Đi cái đầu mày!”

Triệu Ngọc trợn trừng mắt, giơ tay như muốn tát cho gã một cái. Tên côn đồ sợ muốn chết, vội vàng co đầu tránh qua một bên.

Sau đó, đám côn đồ tuyệt vọng nhìn Triệu Ngọc mở ví tiền của mình, rồi móc ra một xấp tiền mặt!

“Nè! Đây là hai nghìn!” Triệu Ngọc đếm xong tiền rồi đặt vào trước mặt tên tóc vàng: “Nghe lời của anh, các chú cầm tạm số này trước, nếu thấy không đủ, anh đưa thêm sau cho!”

“Ôi mẹ ơi!” Tên tóc vàng lập tức quỳ xuống trước mặt Triệu Ngọc, liên tục chắp tay, chỉ thiếu nước dập đầu: “Đại ca à! Anh muốn lấy luôn cái mạng của em sao? Em phục anh rồi, thật sự em không chịu nổi thêm cái tát nào nữa đâu, tay của anh không sao, nhưng mặt em sẽ có chuyện đấy ạ! Sẽ chết người đấy! Van xin anh!”

“Bớt nói nhảm đi!” Triệu Ngọc rống lên: “Yên tâm! Lần này không phải vả miệng. Cái này là tiền thuê các chú! Bây giờ, anh cần các chú làm giúp anh một chuyện. Nếu hoàn thành tốt, anh lập tức xóa toàn bộ ảnh vừa chụp, về sau anh cam đoan tuyệt đối sẽ không kiếm chuyện với mấy chú nữa! Chú thấy thế nào?”

“Em... Em...” Tên tóc vàng đánh bạo ngẩng đầu rồi hỏi: “Thật... Thật sao? Đại ca, không biết, rốt cuộc anh muốn tụi em làm chuyện gì?”

“Ha ha ha...” Triệu Ngọc cười lớn rồi nói với tụi nó: “Các chú mau chỉnh đốn lại một chút, tới Bệnh viện Trung tâm cùng anh một chuyến!”

...

Một tiếng sau, Triệu Ngọc tay cầm một bó hoa tươi, ăn mặc lịch sự, tinh thần phấn chấn đi vào khu điều trị ở Khoa Xương khớp số 2 (Khoa xương khớp số 2 thường điều trị các bệnh về xương. Khoa Xương khớp số 1 thường để điều trị các chấn thương liên quan tới xương khớp. Khoa Xương khớp số 3 thường để điều trị các bệnh u xương).

Đám côn đồ trong hẻm Ngọc Khê kia thì đi theo sau hắn ở phía xa xa, sẵn sàng đợi lệnh từ đại ca mới của bọn họ.

Triệu Ngọc lập tức đi tới chỗ của y tá, vốn định hỏi xem y tá trưởng Diêu Giai có ở đây không?

Ai ngờ, khi hắn đi tới gần, lại nhìn thấy các bác sĩ y tá và một số bệnh nhân đều tụ tập về phía này, bọn họ vây quanh chỗ đó bàn tán gì đó.

Đợi đến khi hắn chen được vào bên trong đám đông, bỗng nhìn thấy, trên mặt đất đặt đầy hoa tươi! Mà tất cả lại là hoa hồng nhung đỏ rực, được xếp thành từng bó từng bó, tạo cho người ta cảm giác cực kỳ xa hoa!



“Giai Giai, đây là chín trăm chín mươi chín đóa hoa hồng, hi vọng em thích!”

Phía trước những bó hoa hồng đó, là một người đàn ông mặc bộ âu phục đắt tiền, bộ dáng trông nho nhã, anh tuấn. Anh ta đang nhìn Diêu Giai rất say mê.

Một bên khác của biển hoa hồng, Diêu Giai đứng đó, trên người mặc đồng phục y tá, trên tay bưng khay đựng thuốc. Thế nhưng, cô lại nhíu chặt lông mày, lộ vẻ phiền muộn.

“Hách Gia Tuấn! Anh... sao anh lại làm như thế!” Diêu Giai khó xử nói: “Nơi này là bệnh viện, anh làm như vậy sẽ ảnh hưởng đến công việc của chúng tôi! Còn có rất nhiều bệnh nhân đang đợi truyền dịch đấy! Chúng ta... hình như chúng ta cũng không thân thiết với nhau lắm?”

“Giai Giai!” Tên thiếu gia Hách Gia Tuấn thần hồn điên đảo, như si như say nói: “Chúng ta có thân thiết hay không, việc này không quan trọng, từ lần đầu tiên gặp nhau, anh đã bị em mê hoặc! Em chính là nữ thần hoàn mỹ nhất trong lòng anh! Tin anh đi, đây không phải là tình cảm nhất thời, anh thề sẽ dùng cả đời toàn tâm toàn ý che chở cho em, chăm sóc em! Cho nên, Diêu Giai, hãy... làm bạn gái của anh đi!?”