"Ai ui thật là khéo! Con trai đón cô sang nước ngoài ở hai năm, đang lo lắng những hoa cỏ trong phòng này không có ai chăm sóc. Cháu nếu giúp cô chăm sóc bọn chúng thì cô sẽ không lấy tiền thuê phòng của cháu nữa..."
Căn nhà ở đường Đông Bình này có vị trí vô cùng tốt, chung quanh thanh tịnh và đẹp đẽ, là khu tập trung những kẻ có tiền của thành phố này, có không ít minh tinh đều mua nhà ở đây. Các biện pháp an ninh vô cùng tốt, nếu như không phải chủ nhà thì căn bản không thể vào được, hơn nữa bảo vệ sự riêng tư của chủ hộ cực tốt. Hàn Quân Thanh ở chỗ này không có gì là không vừa ý cả, hơn nữa đôi vợ chồng già cho thuê nhà cũng rất tốt, ngay cả tiền thuê nhà cũng không lấy, chỉ cần hắn chăm sóc hoa cỏ trong phòng mà thôi.
Hàn Quân Thanh cảm thán: "Bây giờ tôi thật sự tin tưởng cô có chút tài năng đó." Chỉ bằng năng lực thu thập tin tức này thôi đã rất lợi hại rồi.
[Thế giới này không có chuyện gì mà tôi không biết. Sau này cậu sẽ có rất nhiều cơ hội để sùng bái bổn hệ thống! Bây giờ, bắt đầu hành trình của cậu thôi!]
Nói đến chuyện quan trọng thì Hàn Quân Thanh cũng trở nên nghiêm túc, hắn muốn đóng phim không chỉ vì đáp ứng kỳ vọng của mẹ mà còn vì bản thân hắn cũng rất thích diễn xuất. Thích chìm đắm trong buồn vui của cuộc đời, hỉ nộ ái ố, cảm giác ấy thật khiến cho người ta mê muội.
[Cậu trước kia chỉ có diễn qua hai bộ phim mà nhân vật cũng chỉ là bình phong để mọi người quen mặt. Bây giờ phản ứng của người xem đối với cậu không tốt, chúng ta đấu một cách chính diện cũng không hay, chi bằng mở một lối đi riêng, khắc phục khó khăn từ phương diện âm nhạc đi.]
[Nhiệm vụ chính: Sáng tác một ca khúc có chất lượng mà hệ thống cho 80 điểm trở lên. Thưởng 1000 điểm tích lũy.]
Phân tích của cô không sai, Hàn Quân Thanh cũng biết tình huống của hắn lúc này như thế nào, cho nên không chút do dự mà đồng ý. Mặc dù từ sâu trong lòng hắn có phòng bị với hệ thống từ trên trời rơi xuống này nhưng qua mấy ngày ở chung thì hắn có thể cảm nhận hệ thống thực sự suy nghĩ cho hắn. Vốn Hàn Quân Thanh cũng không còn gì để mất nên chẳng hề lo lắng mảy may.
Vì vậy, hắn liền bắt đầu vùi đầu sáng tác. Hàn Quân Thanh có thiên phú về âm nhạc lại không thiếu tài hoa, tự mình viết lời tự mình soạn nhạc. Nếu có linh cảm thì một ngày hắn có thể viết xong mấy bài nhưng lại không có một bài nào đáp ứng được yêu cầu của Văn Khanh.
[Bài hát mỳ ăn liền không có dinh dưỡng gì, không đạt!]
[Ca từ bình thường không có điểm sáng, không đạt!]
[Lời không tệ nhưng nhạc quá chậm, không đạt!]
...
[Nhất định phải khiến người khác nghe xong liền bị nghiện, có thể trở thành ca khúc kinh điển lưu truyền mãi mãi, dễ nghe đến mức lỗ tai cũng có thể mang thai, tốt nhất là người nghe đau lòng đến mức rơi lệ, khiến người khác khó mà quên được...]
Nghe vậy, Hàn Quân Thanh không vội vàng mà sáng tác ca khúc nữa mà trầm tư, suy nghĩ về những điểm thất bại của mình. Nửa ngày sau lại đột nhiên vào phòng, nằm úp sấp trên bàn múa bút thành văn. Lần này hắn viết một mạch mà không dừng lại lúc nào. Văn Khanh chỉ liếc nhìn một chút cũng đã hiểu được nguyên do.
Lần này hắn viết về mẹ, viết về nỗi lòng chua xót khi hắn còn bé hai mẹ con sống nương tựa vào nhau, viết về mái tóc hoa râm của mẹ, viết về người bị cuộc sống ép đến không thở nổi. Toàn bài hát không có một chữ nhớ nhưng lại tràn ngập nỗi lòng không muốn rời xa mẹ. Chân tình đả động, ngay cả Văn Khanh cũng cảm động.
Chờ hắn hát xong một lần thì Văn Khanh trực tiếp quyết định: [OK, chính là bài hát này.]
Không có cho điểm bởi vì không thể dùng điểm số để đánh giá tình cảm của bài hát này.
Một ca khúc dường như đã hao hết tâm sức của Hàn Quân Thanh, sau khi Văn Khanh nói đạt, hắn liền ngủ mê man, ngủ hai ngày hai đêm mới tỉnh lại.
Trong lúc hắn ngủ thì Văn Khanh cũng không hề rảnh rỗi, cô đi phối thêm nhạc cho bài hát vừa rồi - bởi vì cô tin chắc, ngay cả Hàn Quân Thanh hát lại thì cũng không thể sánh bằng phiên bản này!
Sau khi giải quyết xong mọi thứ thì Văn Khanh tải lên một trang mạng về âm nhạc.
Bây giờ chờ nó chậm rãi lên men, sau lại được Bá Nhạc phát hiện, rõ ràng là một quá trình rất dài. Vì vậy Văn Khanh đã dùng chút thủ đoạn nhỏ gửi cho nhạc sĩ nổi tiếng Lâm Chi Kiều.
Ưu điểm lớn nhất của hệ thống này với Văn Khanh chính là năng lực của nó có thể so với Hacker, chỉ cần nơi có mạng thì không có gì là nó không thể xâm nhập được! Giống như dệt lưới, bao phủ tất cả mọi nơi.
Cho nên cô vào lúc Lâm Chi Kiều nghe nhạc, ngẫu nhiên truyền bài hát của Hàn Quân Thanh. Cô tin rằng, chỉ cần là người nào nghe được bài hát này thì chắc chắn sẽ bị nó cảm động.
Lâm Chi Kiều là nhân vật có trọng lượng cấp Thái Sơn trong giới âm nhạc Hoa Ngữ, hơn nữa hắn thích nhất là tìm kiếm những ca sĩ mới ưu tú, tăng thêm cảm giác mới mẻ cho giới âm nhạc trong nước. Văn Khanh tin rằng hắn sẽ thưởng thức và chú ý đến bài hát này. Chỉ cần có đề cử của hắn thì sẽ đạt được sự chú ý mà nó nên có.
Lâm Chi Kiều thích nhất ngồi trên ban công vào sau buổi trưa, một bên híp mắt phơi nắng, một bên nghe nhạc. Cùng lúc hưởng thụ hai thứ mà mình thích nhất, cảm giác này khỏi phải nói tuyệt vời đến mức nào.
Hắn cũng thích tìm nhạc, ca khúc mới tìm được đều đặt trong một tệp, lúc rảnh rỗi chậm rãi nghe. Ca khúc có chất lượng tốt thì hắn cũng sẽ không tiếc lời mà tán thưởng, ca sĩ giới underground cũng không dễ dàng gì, hắn cũng đã trải qua thời gian đó nên rất thấu hiểu cảm xúc của những người không có tiếng tăm gì nhưng vẫn nuôi dưỡng hoài bão lý tưởng, có thể dìu dắt một người thì được một người.
Một ca khúc phát xong, Lâm Chi Kiều đánh giá, cảm thấy ca từ quá xốc nổi, nhạc cũng rất dầu, không thể cảm động được hắn, nên nghe bài tiếp theo.
Nhạc dạo của ca khúc tiếp theo vừa vang lên thì Lâm Chi Kiều bỗng nhiên mở mắt, có rất ít tác phẩm mới mang đến cho hắn cảm giác như thế, ngay từ ban đầu đã khiến người ta cảm thấy kinh diễm. Lâm Chi Kiều chỉ mong phần sau cũng duy trì trình độ này, đừng có thiếu gấm chắp vải thô.
Ca khúc chậm rãi phát, cảm giác vui sướng của Lâm Chi Kiều càng ngày càng cao, hắn từ từ khép mắt chăm chú lắng nghe.
Ngay từ đầu còn có thể duy trì tâm tình của một người lắng nghe, chậm rãi phân tích từ cách soạn nhạc, kỹ xảo biểu diễn với cách xây dựng ca từ, từ đó phát hiện điểm sáng, tìm ra điều kỳ diệu, nhưng khi thời gian trôi qua thì hắn đã dần đắm chìm trong ca khúc và không thể nghĩ đến điều gì khác nữa.
Đó là một giọng ca rung động lòng người, có một loại lực lượng xuyên thấu linh hồn khiến người khác mê đắm, ca từ giản dị tự nhiên, làn điệu tuyệt đẹp kết hợp với chân tình của người biểu diễn. Bài hát này thực sự khiến Lâm Chi Kiều thán phục.
Ngay cả khi đã nghe ba lần thì hắn vẫn cảm thấy chưa đủ thỏa mãn, âm nhạc hay sẽ khiến linh hồn của con người thăng hoa, như là thưởng thức mỹ vị của trân hào hải vị trên tinh thần, khiến cho người ta cảm thấy thỏa mãn từ tận đáy lòng. Lâm Chi Kiều lại đi tìm hiểu xem người viết ra bài hát này là ai, không nghĩ tới người soạn nhạc và người biểu diễn lại là cùng một người, Thanh Khách.
Không phải cái tên quen thuộc trong giới, mà từ trước đến này cũng chỉ có một tác phẩm, điều này khiến Lâm Chi Kiều rất nuối tiếc. Có đôi khi chỉ thông qua một ca khúc đã có thể biết tác giả là người như thế nào, Lâm Chi Kiều vì một ca khúc của Hàn Quân Thanh mà thưởng thức hắn, thậm chí có ý định muốn gặp mặt và giao lưu với hắn.
Sau khi cảm khái liền đi đăng Weibo.
#Lần này tôi không phải là đề cử mà là chia sẻ với mọi người, một bài hát mà khiến tôi rơi lệ ba lần. [Hồi ức]#
Không chỉ có vậy, hắn còn gửi cho mấy người bạn cũ trong hội, liên tục đề cử bài hát này.
Lâm Chi Kiều trước kia cũng từng chia sẻ một số bài hát, chỉ là chưa từng trịnh trọng như vậy, hơn nữa các ca khúc mà hắn đề cử thực sự rất hay, đều là tác phẩm ưu tú bị mai một, bởi vậy fan hâm mộ cũng rất tin tưởng đôi tai của hắn.
Thường thì sau khi hắn đăng Weibo, khu bình luận sẽ trở nên vô cùng náo nhiệt, fan hâm mộ vừa nghe vừa chia sẻ cảm nghĩ khi nghe bài hát. Nhưng lần này, sau khi hắn chia sẻ được năm phút rồi mà vẫn chưa có người bình luận. Sau một khoảng thời gian có thể phát bài hát được hai lần thì khu bình luận mới lục tục có người vào chia sẻ cảm nghĩ.
"Bị miểu sát trong vòng ba giây, vừa khóc vừa bình luận nè. Thanh âm rất êm tai!"
"Thật sự chỉ trong giây lát đã đánh trúng tuyến lệ của tôi, vừa nghe vừa rơi lệ đầy mặt!"
"Mẹ tôi hỏi vì sao tôi quỳ khóc..."
"Thật sự quá êm tai! Thanh âm có thể khiến lỗ tai mang thai."
"Đang đi học ở xa, đột nhiên nhớ mẹ. Tắt weibo gọi điện cho mẹ."
"Mẹ tôi đã qua đời ba năm rồi, lúc đầu cứ ngỡ là tôi đã nguôi ngoai, nhưng vừa nghe bài hát này thì trong nháy mắt đã khóc như một đứa trẻ, thực sự có thể thấu hiểu được tình cảm của người viết ra bài hát này."
"Chỉ muốn nói một câu, mẹ đã vất vả rồi."
"Mũi tôi khó chịu, trong lòng cũng luống cuống."
...
Bao nhiêu người nghe bài hát này đều đỏ vảnh mắt rơi lệ, cho dù mẹ của họ vẫn khỏe mạnh nhưng họ vẫn cảm động vì tình cảm chân thành trong tiếng ca.
Fan hâm mộ cảm động xong, lại chia sẻ với người khác, một truyền mười, mười truyền một trăm, trong mấy ngày ngắn ngủi mà ai ai cũng biết đến [Hồi ức], lượng tải xuống đứng thứ nhất bảng xếp hạng, trở thành ca khúc được hoan nghênh nhất tuần này.
[Hồi ức] nổi tiếng, mà tác giả lại vẫn là một bí ẩn. Lâm Chi Kiều nhắn tin cho Thanh Khách, muốn giao lưu với hắn nhưng đều không nhận được câu trả lời. Không ít người đoán rằng, tác giả không phải là quá xấu nên mới không dám lộ mặt gặp người chứ?
"Thanh Khách đừng sợ, chúng tôi chỉ thích thanh âm và tài hoa của bạn, mặc kệ bạn đẹp xấu ra sao chúng tôi đều thích!"
"Những người nói bạn xấu có lẽ là ghen tị với tài hoa của bạn, không cần để ý, sáng tác thật tốt, viết ra những ca khúc hay hơn đến vả mặt bọn họ, fan hâm mộ mãi mãi ủng hộ bạn!"
"Chẳng ai hoàn hảo cả, thanh âm êm tai này, lại có tài hòa như vậy, nếu như còn đẹp trai thì người khác phải sống như thế nào?"
...
Hàn Quân Thanh thấy những người này an ủi hắn, thật sự là dở khóc dở cười, hắn muốn giải thích nhưng Văn Khanh lại không cho.
[Bây giờ vẫn chưa tới lúc, cậu phải bình tĩnh.]
[Ting! Nhiệm vụ hoàn thành, điểm tích lũy + 1000.]
[Nhiệm vụ chính: Tăng kỹ năng diễn xuất lên C+]
"Tăng kỹ năng diễn xuất cần không ngừng diễn kịch, tìm tòi, tích lũy kinh nghiệm, cô lại không cho tôi đóng vai phụ..."
[Hệ thống có lớp diễn xuất, lớp kỹ năng diễn xuất sơ cấp cần 1000 điểm tích lũy, muốn đăng ký hay không?"
Hàn Quân Thanh bật cười: "Vừa kiếm 1000 điểm tích lũy mà cô đã muốn toàn bộ, rồi rồi, dù sao đều là cô cho, cô muốn lấy lại thì lấy đi." Vừa nói hắn vừa mở giao diện hệ thống, đăng ký khóa kỹ năng diễn xuất cơ sở, bị trừ 1000 điểm tích lũy.
[Giao nhiệm vụ ban thưởng là hệ thống, kiếm điểm tích lũy của cậu là thương thành, tôi là hệ thống quản gia của cậu, mặc dù hai thứ cùng thuộc một hệ thống nhưng trên cơ bản là khác nhau, tôi cũng không muốn điểm tích lũy của cậu!]
Văn Khanh nói xong liền kéo ý thức của Hàn Quân Thanh vào trong không gian của hệ thống, bên trong đã mô phỏng lại hình thức của lớp diễn xuất.
Hàn Quân Thanh trợn mắt há hốc mồm nửa ngày mới lấy lại bình tĩnh, đến tận bây giờ hắn mới thật sự tin tưởng, hệ thống thực sự có tài năng, chẳng lẽ đây là khoa học của người ngoài hành tinh?